Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 331-332

Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:08:48
Lượt xem: 9

Chương 331:

Lúc này Quy Hồng Anh khẽ ho một tiếng, sau đó nói với Nhan Hoan: "Tiểu Nhan, lúc này tình hình kinh doanh của nhà máy đang gặp rất nhiều khó khăn, nhưng dì tin những khó khăn này chỉ là nhất thời mà thôi. Chỉ cần tiến hành một khoảng thời gian kinh doanh hợp lý thì mọi chuyện chắc chắn sẽ được cải thiện."

Dứt lời lập tức quay đầu nói với Mễ Nguyệt hồng: "Nguyệt Hồng, cô hiểu rõ chuyện của nhà máy nhất, cô nói cho sư phụ Tiểu Nhan nghe về tình huống của nhà máy lúc này đi."

Mễ Nguyệt Hồng gật đầu, sau đó cũng không quan tâm đến mặt mũi của chủ quản Mai, nói hết tất cả những vấn đề hiện giờ của nhà máy ra.

Đó là công nhân thiếu kỹ thuật may, quản lý thì lung tung. Vì muốn cắt giảm chi phí nên đều sử dụng vải thô do nông trường của chúng ta sản xuất ra, sản phẩm làm ra thì kém chất lượng, vân vân. Quả thực là nghe đến mức Nhan Hoan cảm thấy đau răng.

Nhan Hoan đưa mắt nhìn khuôn mặt đang xấu hổ của chủ quản Mai, cho dù da có đen thì vẫn có thể nhìn thấy được khuôn mặt đang đỏ ửng lên, nói: "Chủ quản Mai, theo tôi thấy, hôm nay cứ mời anh về trước cho. Tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với Nguyệt Hồng. Đợi đến khi nào tôi suy nghĩ xong thì sẽ lại nói chuyện với ông tiếp được không?"

Lần này mà đi thì không biết đến khi nào mới có lần sau, chủ quản Mai đương nhiên không muốn cứ trở về như thế.

Ông ta nói: "Hôm nay cũng đã trễ rồi, tối nay chúng tôi cũng không thể nào về nông trường được, thế nên sẽ ở trong khách sạn của tập đoàn Công Trình. Nếu cô có gì muốn nói thì tối nay cứ nói với Tiểu Mễ đi, ngày mai chúng ta hãy quyết định cho xong chuyện này."

Nhan Hoan đưa mắt nhìn ông ta một cái.

Chủ quản Mai này, quả thật là có trình độ ăn vạ, nhưng không có mặt mũi.

Quy Hồng Anh ở bên cạnh vội vàng hòa giải, nói mấy câu tốt đẹp, lúc này Nhan Hoan mới khẽ gật đầu.

Nói xong chuyện chính, Quy Hồng Anh nói với chủ quản Mai và Mễ Nguyệt Hồng rằng bà ấy còn có chuyện muốn nói với Nhan Hoan, kêu bọn họ về khách sạn trước, một lát nữa bà ấy sẽ qua. Như thế thì trước buổi chiều cũng có thể cho Nhan Hoan thời gian riêng để suy nghĩ, đến tối mọi người lại cùng nhau ăn cơm.

Đến khi chủ quản Mai và Mễ Nguyệt Hồng rời đi, Quy Hồng Anh hỏi Nhan Hoan: "Tiểu Nhan, hồi tết cháu về, có đến thăm mợ của cháu không?"

Nhan Hoan sững sờ.

Mợ, Triệu Lan Trân sao?

Kể từ mấy tháng trước, sau lần ngả bài với Triệu Lan Trân, cô cũng không đến gặp bà nữa.

Bởi vì không cần phải gặp lại nữa.

Có điều, hai tháng nay, Nhan Hồng An cũng không đến tìm cô, cũng không hỏi cô chuyện đi tham gia thi đấu ở Bắc Kinh... Xem ra, nhà họ Nhan đã có không ít chuyện xảy ra.

Không ngờ Quy Hồng Anh ở lại một mình là vì muốn nói với cô chuyện này.

Nhan Hoan trầm ngâm.

Quy Hồng Anh nhìn dáng vẻ trầm mặc của Nhan Hoan, nhẹ giọng hỏi: "Dì đến đây trước chủ quản Mai và Nguyệt Hồng. Hôm nay trước khi đến đây đã ghé qua thăm mợ của cháu... Tiểu Nhan, tình trạng của mợ cháu thật sự không tốt, bà ấy muốn ly hôn với tổ trưởng Nhan. Bây giờ toàn thân đều có vẻ như đã già đi hai chục tuổi vậy. Cho dù mấy năm ở trong nông trường, vào lúc rất khó khăn, cũng chưa từng thấy bà ấy tiều tụy như thế."

Nhan Hoan là một người thẳng thắn.

Cũng là một người phân rõ ân oán.

Vân Mộng Hạ Vũ

Năm đó, Quy Hồng Anh với mẹ của cô chỉ là bạn bè bình thường, nhưng bà ấy lại không ngại mạo hiểm, giữa đêm khuya, từ thôn nhà họ Viên, bất chấp tuyết lớn, dẫn cô đi, mang cô đến nông trường. Sau đó dựa theo lời gửi gắm của mẹ cô mà giao cô cho Triệu Lan Lân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-331-332.html.]

Phải biết rằng, chưa kể đến tên bí thư thôn vô cùng hung ác đó, mà ngay giữa đêm khuya, tuyết rơi dày đặc, cho dù có ngồi xe bò cũng phải tốn mấy tiếng đồng hồ để xuyên qua núi lớn. Tất cả những thứ này đều có thể gây nguy hiểm cho tính mạng.

Cô đã nợ bà ấy một ân huệ vô cùng to lớn.

Còn cả sau này, khi ở nông trường, bà ấy cũng giúp cô mấy lần.

Thế nên cô cũng không muốn ấp úng hay là nói có lệ với bà ấy về chuyện này.

Ngay khi cô đang suy nghĩ xem phải nói rõ chuyện này thế nào thì Quy Hồng Anh cũng hiểu lầm sự trầm mặc của cô, nói tiếp: "Tiểu Nhan, dì biết, mợ của cháu đã nhiều lần bất cẩn trong chuyện của cháu, đến nỗi làm cháu phải chịu khổ mấy năm. Cũng biết cháu vì cái c.h.ế.t của mẹ cháu năm đó mà có hơi giận chó đánh mèo với bà ấy, nhưng Tiểu Nhan à, chuyện năm đó, thật sự không đơn giản như thế. Dù cho là mợ của cháu hay là mẹ của cháu, đều ở trong tình huống khó khăn... Thời gian trôi qua, bà ấy đã là một trong số ít những người thân của cháu trên đời này, bà ấy cũng thật lòng mà yêu thương cháu. Quá khứ, những gì nên buông bỏ thì cứ buông bỏ đi, hãy chung sống với nhau thật tốt."

Chương 332:

Nhan Hoan nghiêng đầu, không phản bác ngay, chỉ hỏi: "Chủ nhiệm Quy, vì sao lần này bà ấy muốn ly hôn với Nhan Đông Hà?"

Quy Hồng Anh sững sờ, trong lòng lập tức thả lỏng, chịu hỏi chính là vẫn còn quan tâm.

Bà ấy thở dài, nói: "Còn không phải là do người em trai Nhan Đông Đình của tổ trưởng Nhan và... Nhan Quế Phân, từ khi nghe nói tài sản và bất động sản của nhà họ Triệu được trả lại, hai nhà hệt như đĩa mà bò qua đây. Cháu cũng biết tổ trưởng Nhan đó, ông ấy là một người tốt, mềm lòng và nhân hậu. Nhan Đông Đình và Nhan Quế Phân nhỏ hơn ông ấy nhiều, ba mẹ lại còn mất sớm, thế nên ông ấy vẫn luôn có cảm xúc anh cả như ba, tự cảm thấy nên có trách nhiệm với hai người kia. Lúc này, hai người đó dùng hết mọi thủ đoạn để bò qua đây, bày ra các chiêu trò ăn vạ... Sau khi chọc tức mợ của cháu làm bà ấy bỏ đi xong thì lại ra vẻ thông minh các thứ, hoàn toàn là dáng vẻ muốn có cuộc sống tốt đẹp mà."

"Tổ trưởng Nhan mềm lòng, cảm thấy tuổi của mọi người cũng đã lớn rồi, thế nên nghĩ rằng có thể chăm sóc được một chút thì cứ chăm sóc một chút, lùi lại một bước, cầu xin mợ của cháu quay về. Nhưng mợ của cháu không thể nào quên được cách Nhan Đông Đình đã đối xử với bác hai của cháu và chuyện mà Nhan Quế Phân đã làm với cháu, nhất quyết muốn ly hôn. Dù cho tổ trưởng Nhan có lùi thêm một bước thì bà ấy vẫn không chịu buông tha... Lúc này, có vẻ bà ấy đã thật sự quyết tâm rồi."

"Hơn nữa bây giờ ngay cả Hồng An cũng đứng về phía mợ của cháu, cậu ấy nói... Cậu ấy nói Nhan Đông Đình và Nhan Quế Phân vì tài sản của nhà họ Triệu nên mới bò qua đây, ai biết được bọn họ có làm ra chuyện tương tự như chuyện năm đó đã làm với bác hai của cháu hay không? Vì tài sản của nhà họ Triệu mà làm ra chuyện gì với mẹ của cậu ấy? Lùi một bước, hoàn toàn là vực sâu muôn trượng. Nghe xong mấy câu này, ngay cả Vệ An cũng bắt đầu do dự."

Quy Hồng Anh khẽ lắc đầu.

Năm đó, ngay cả những ngày tháng khó khăn như thế mà hai vợ chồng cũng có thể cùng nhau vượt qua, không ngờ bây giờ cuộc sống đã tốt đẹp lên thì lại không thể tiếp tục với nhau được nữa.

Tên nhóc Hồng An đó cũng hệt như trúng tà vậy.

"Thế à?"

Nhan Hoan bỗng cười khẽ một chút, từ từ nói: "Ngày đó cháu ngả bài với mợ, bà ấy cũng không muốn ly hôn với Nhan Đông Hà, vẫn tiếp tục sống cùng nhau."

"Thế nên, năm đó Nhan Đông Đình báo cáo bác hai, dẫn người đi tóm nhà họ Triệu, cuối cùng còn ép c.h.ế.t bác hai. Mợ không giận chó đánh mèo với Nhan Đồng Hà, không ly hôn với ông ấy, nhưng bà ấy lại cảm thấy nhà họ Kiều nhục nhã bà ấy, khẳng định bọn có góp một chân trong chuyện hại bác hai, thế nên bà ấy đã giận chó đánh mèo lên người Kiều Chấn Dự đã ở trong bộ đội nhiều năm, ép người mẹ đang mang thai của cháu phải cắt đứt quan hệ với Kiều Chấn Dự, cắt hết đường sống của bà ấy."

"Năm đó, hẳn dì đã nói cho bà ấy nghe về di chúc của mẹ cháu trước khi bà qua đời, đó là nhờ dì sau khi giao cháu cho chị cả của bà thì nói với bà ấy, chờ đến khi ba ruột của tôi trở về thì hãy giao lại tôi cho ba ruột của tôi đúng không?"

Cô tin chắc rằng Quy Hồng Anh đã nói với Triệu Lan Trân.

Do Quy Hồng Anh là người ngoài cuộc, hoàn toàn không có chút oán hận nào với Kiều Chấn Dự.

Bà ấy không có lý do gì phải giấu giếm lời giao phó của mẹ cô trước khi bà ấy mất cả.

Quy Hồng Anh do dự một lúc, nhưng vẫn gật đầu.

Quả thực bà ấy đã nói.

Bà ấy mở miệng ra muốn nói gì đó, nhưng Nhan Hoan đã phất tay, ngăn bà ấy lại, nói tiếp: "Nhưng do Nhan Quế Phân khóc lóc cầu xin, Nhan Đông Hà đau lòng cho tình cảnh của em gái, thế nên mợ đã đưa cháu cho Nhan Quế Phân... Với tình huống của gia đình Nhan Quế Phân, còn có, bà ấy đã kết hôn với Nhan Đông Hà nhiều năm, Nhan Quế Phân cũng từng sống dưới mi mắt của bà ấy rất nhiều năm, thế nên bà ấy thật sự hoàn toàn không biết gì về nhân phẩm và tính cách của Nhan Quế Phân sao? Cứ đưa cháu ra ngoài như thế, suốt mười bảy năm không hề quan tâm... Bà ấy từ nông trường ra, đến thôn nhà họ viên hẻo lánh để cúng bái cho mẹ của cháu, cũng biết cứ cách hai năm Kiều Chấn Dự sẽ đến cúng bái cho mẹ của cháu. Lúc đó, bà ấy cũng không hề nghĩ đến tình cảnh của cháu sau khi bị đưa ra ngoài sao? Rốt cuộc bà ấy dùng tâm trạng gì để cúng bái cho mẹ của cháu chứ hả? Không lẽ là nghĩ, nhà họ Kiều hại c.h.ế.t em, Kiều Chấn Dự hại c.h.ế.t em, chị đã giúp em báo thù rồi, bởi vì Kiều Chấn Dự vĩnh viễn không thể nào có thể nhìn thấy đứa con ruột của ông ấy, không hề biết con ruột của ông ấy bị người ta chà đạp, sống không bằng c.h.ế.t chứ?

Loading...