Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 266

Cập nhật lúc: 2025-03-11 21:27:04
Lượt xem: 44

Một người phụ nữ trung niên vẫn luôn ở bên cạnh Triệu Lan Huyên nhìn tới nhìn lui hết chỗ này đến chỗ kia nôn nóng mà đẩy Quy Hồng Anh nói: "Đi nhanh, đi nhanh, còn không mau đi đi, nếu như còn không đi bị người khác phát hiện ra được thì sẽ không đi được nữa đâu."

Quy Hồng Anh quấn chặt lấy đứa nhỏ ôm vào trong lồng n.g.ự.c cắn chặt răng đi suốt đêm.

Hình ảnh đó hiện lên, Nhan Hoan nắm chặt xà nhà, hình ảnh trước mắt lại về tới căn nhà gỗ nhỏ, nhưng trên giường người phụ nữ và Lục Già Nguyên đang ở nơi nào?

Nhan Hoan ngơ ngác mà nhìn chiếc ván gỗ trên giường nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Cô đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía bà cụ kia thấp giọng hỏi bà cụ, giọng nói như mang theo âm khí: "Bà nói, đi nhanh, đi nhanh, còn không mau đi đi. Nếu như để bị người khác phát hiện thì sẽ không thể đi được nữa sao?"

Vốn dĩ bà cụ còn đang nhìn thấy Nhan Hoan đang ngơ ngác nhìn về phía giường gỗ, nhìn thấy cô đột nhiên rơi lệ cũng không khỏi nhớ tới tình hình năm đó, trong lòng bà cụ rầu rĩ đột nhiên lại thấy Nhan Hoan thình lình nói ra một câu như vậy.

Bà cụ sợ tới mức run lên, hai chân mềm nhũn quỳ xuống xuống mặt đất nói: "Cô gái, cô gái đều đã biết tất cả rồi sao, cô gái... Không, thủ trưởng, thủ trưởng, thủ trưởng cứu tôi với, cứu cả nhà chúng tôi với..."

Bà cụ vừa nói vừa sải bước chuyển hướng về phía Kiều Chấn Dự đang trầm mặt ở đó, bà cụ quỳ đỡ bàn chân khóc lóc hướng về phía Kiều Chấn Dự nói: "Thủ trưởng, thủ trưởng cứu cả nhà chúng tôi với."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-266.html.]

"Ông ấy làm thế nào để cứu cả nhà bà đây, bà phải nói hết tất cả ra mới được."

Nhan Hoan lạnh lùng nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Tôi nói, tôi nói..."

Bà cụ khóc lóc: "Năm đó giáo viên Triệu vừa đến thôn của chúng tôi, bí thư chi bộ thôn cùng cả nhà tôi qua đó chào hỏi, bí thư chi bộ thôn còn nói giáo viên Triệu là kẻ thù giai cấp nên bảo chúng tôi phải trông chừng cô ấy, để ý cách hành động, không thể để cho cô ấy gửi thư ra ngoài càng không thể để cô ấy chạy đi được. Sau này chờ tới khi giáo viên Triệu lớn bụng lại bảo chúng tôi thừa dịp lúc giáo viên Triệu sinh nở phải làm cho cô ấy khó sinh để hai mẹ con cô ấy đều không thể qua khỏi... Thế nhưng lòng người đều được làm bằng thịt, chúng tôi ở chung với giáo viên Triệu lâu như vậy, giáo viên Triệu còn dạy con cái chúng tôi đọc sách biết chữ, bà già như tôi làm sao có thể nhẫn tâm hại c.h.ế.t cô ấy được. Sau này, sau này..."

"Sau này làm sao?"

Kiều Chấn Dự lạnh lùng nói.

Bà cụ nước mắt nước mũi giàn giụa khóc ròng nói: "Sau này lúc giáo viên Triệu sắp sinh, cô ấy có tới tìm tôi quỳ xuống đau khổ cầu xin tôi. Cô ấy nói cô ấy đã sớm biết chuyện tôi trông chừng cô ấy nhưng cô ấy không thèm để ý. Tôi cũng chỉ bị người ta ép buộc làm thôi, cô ấy không trách tôi, cô ấy nói cô ấy đã sớm có ý nghĩ không muốn sống sót nữa rồi nhưng đứa trẻ trong bụng vô tội. Cô ấy đau khổ cầu xin tôi, cô ấy nói cô ấy đã nghe thấy được qua hai ngày nữa bí thư chi bộ thôn muốn đi lên thành phố nên phải rời khỏi đây mấy ngày. Cô ấy sẽ để người đến đưa tin cho một cán bộ nữ bên công xã, đó là bạn của cô ấy để người đó lại đây trong lúc bí thư chi bộ thôn đang đi vắng. Cô ấy cầu xin tôi hãy dùng thuốc liều mạnh để giúp cô ấy trợ sản sinh ngay trong đêm đó, chỉ cần đứa nhỏ có thể được sinh ra, chỉ cần đứa nhỏ có thể được tồn tại... Tôi thật sự không đành lòng cũng không muốn hại cô ấy nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác, nếu như tôi không đành lòng thì hai mẹ con cô ấy sẽ phải chết. Hơn nữa nói thật, với tình hình lúc ấy có giáo viên Triệu dù cho tôi không tính làm như vậy thì cơ hội sống sót của cô ấy cũng rất nhỏ..."

Hai mắt Kiều Chấn Dự đỏ bừng, ông ấy phải cố kìm nén lắm mới không nhấc chân đá bà cụ kia.

Bà cụ nhìn thấy Kiều Chấn Dự tức giận như vậy cũng khóc ròng: "Thủ trưởng, tôi cũng không còn cách nào khác, việc này là do bí thư chi bộ thôn căn dặn nếu chúng tôi không làm theo thì cả nhà tôi đều phải c.h.ế.t đói hết. Hơn nữa nếu như không có tôi thì cũng sẽ có người khác, giáo viên Triệu bị đẩy đến nơi này chỉ có một con đường c.h.ế.t mà thôi, có thể đưa được đứa nhỏ kia đi là tôi cũng đã mạo hiểm để bí thư chi bộ thôn đánh c.h.ế.t rồi... Cho nên mấy năm nay mỗi lần ông trở lại, trong lòng tôi vừa vui mừng vừa lo sợ, tôi chưa bao giờ dám lộ ra nửa lời với người ta về việc đứa trẻ hồi đó chưa chết... Cũng may hồi đó bí thư chi bộ thôn và mọi người đều cho rằng đứa bé đã c.h.ế.t cho nên họ cũng không để ý tới việc ông có đến hay không..."

Loading...