Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 257

Cập nhật lúc: 2025-03-11 12:00:58
Lượt xem: 48

Ánh mắt bà dì kia chuyển đến người Nhan Hoan, thế mà ánh mắt ấy lại phát sáng. Bà dùng một giọng nói đặc mùi phương ngữ Tây Châu nhiệt tình nói: "Giống, thật giống quá. Cô gái à, cháu là người thân của cô giáo Triệu sao?"

Nhan Hoan sững sờ. Cô nhớ Lục Già Nguyên từng nói năm đó tình cảnh của mẹ cô trong sơn thôn này không tốt lắm. Bởi vì nhà bà có thành phần tư bản, cũng bởi vì bà mang thai cô mà không chồng. Bọn họ thấy bà không chồng mà chửa thì rất bài xích, khinh thị... Nhưng bà dì này nghe bọn họ hỏi đến bà thì vô cùng nhiệt tình, ánh mắt nhìn cô cũng tỏa ra ánh sáng.

Nhan Hoan gật đầu.

Bà dì kia thấy trên tay Nhan Hoan ôm một bó hoa cúc thì nói: "Biết, biết chứ. Hai cháu muốn lên thăm mộ sao? Dì cũng không bận việc gì, để dì dẫn hai đứa đi."

Mộ phần có hơi xa, bà dì dẫn bọn họ đi đường, vừa đi vừa lải nhải nói chuyện: "Ôi, thật sự là rất đáng tiếc, cô giáo Triệu là người tốt biết bao chứ, đáng tiếc số mệnh khổ, gian nay như vậy, nhịn bảy tám tháng, thế mà còn hai tháng... con mất rồi thì chồng mới tìm đến. Hóa ra là bọn dì hiểu lầm cô ấy, còn tưởng rằng đứa bé trong bụng cô ấy... Hóa ra là cô ấy với chồng mới kết hôn, chồng cô ấy phải đi bộ đội. Nếu chúng dì biết chồng cô ấy là đồng chí giải phóng quân thì chắc chắn sẽ quan tâm cô ấy hơn một chút. Thực ra cô ấy là một người tốt, khi đó người trong thôn có người hiểu lầm cô ấy, nhưng có rất nhiều đứa bé thích cô ấy. Bọn chúng đi tìm cô ấy, cô ấy chưa từng chê bai gì còn dạy bọn chúng học toán, đọc sách, biết chữ. Trong thôn này, những người có thể biết số đọc chữ đều là do cô ấy dạy cả..."

Trong lòng Nhan Hoan có rất nhiều cảm xúc phức tạp.

Đi tầm nửa tiếng mới đến đỉnh núi. Trên đỉnh núi có rất nhiều phần mộ, đa số là một đống đất, phía trước đặt một tấm bia, Triệu Lan Huyên cũng không phải ngoại lệ. Nhưng mộ phần của bà lại vượt qua dự kiến của Nhan Hoan, không hề có cỏ dại rậm rạp mà được sữa chữa rất chỉnh chu. Ánh mắt của Nhan Hoan rơi vào chữ trên bia mộ, phía trên khắc "Mộ của ái thê Lan Huyên".

Cô kinh ngạc. Bà dì thở dài, nói: "Năm đó chồng cô giáo Triệu đến, lúc trước là muốn dời mộ phần này đi, người khác khuyên ngăn, nói đây là mong muốn của cô ấy. Cô ấy muốn ở ngay mảnh sườn núi này, nhìn ra bên ngoài. Trong tương lai cũng sẽ có những người thân khác đến đây bái mộ. Lúc đó thì vị thủ trưởng đó mới không động đến mộ phần, nhưng đã đổi khối bia, chữ trên đó là chính tay vị thủ trưởng đó khắc... Mấy năm nay cứ hai năm một lần thì vị thủ trưởng kia đều đến thăm, thỉnh thoảng cũng có những người khác đến, nhưng không nhiều lắm... Cũng là số mệnh cô ấy không tốt, nếu cô ấy có thể chống đỡ được thêm mấy tháng, thuận lợi sinh đứa bé ra thì sau này không phải sẽ có cuộc sống tốt hơn..."

Bà dì nói luyên thuyên, còn trong lòng Nhan Hoan lại đắng chát, đắng đến khó chịu. Cô cầm bó cúc đặt trước mộ phần, quỳ xuống, vươn tay sờ lên từng chữ từng chữ trên bia mộ, nước mắt lại rơi xuống. Khi còn sống bà gánh vác quá nhiều nhưng vẫn không thể gả cho ông, cũng không có được sự thông cảm của người thân. Sau khi bà mất, Triệu Lan Trân có thể dễ dàng bỏ qua cho bia mộ này chắc cũng vì không đành lòng để bà mất đi rồi vẫn bị người ta gièm pha, chỉ trích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-257.html.]

"Mẹ."

Cô thì thầm: "Con về rồi, mẹ có thấy không ạ? Con sống rất tốt, lúc trước có hơi khó khăn, nhưng thực ra cũng không có gì cả, cuối cùng con vẫn trở về. Mẹ yên tâm, những ân oán cũ kia con không thèm để ý, nhưng những tổn thương mẹ đã chịu con nhất định sẽ đòi lại cho mẹ, để mẹ có thể được yên nghỉ... Còn những ân oán kia, thực ra mẹ cũng không cần phải gánh vác, có ân báo ân, có thù trả thù, mẹ gánh vác rồi tự tra tấn mình để làm gì chứ? Con về rồi, mẹ cũng có thể buông xuống rồi đi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà dì kia thấy cô như vậy, nghe cô gọi mẹ thì đột nhiên trợn to mắt, nhìn cô bằng ánh mắt khó tin nổi. Sau đó bà như cảm thấy được gì đó sau núi đá nhấp nhô thì quay đầu lại, không ngờ lại nhìn thấy một người một mình đi lên núi.

Đó là vị thủ trưởng mà cách mỗi hai năm, hai tuần sau lễ thanh minh, sẽ đến vào sinh nhật của cô giáo Triệu.

Mới một năm, thế mà còn đến trước rất nhiều tháng sao?

Cảm giác của Nhan Hoan rất nhạy bén, ngay cả người thím cũng nhận thấy có người lại đây, đương nhiên cô cũng đã nhận ra.

Cô đưa tay lau nước mắt, đứng dậy quay đầu nhìn về phía người đang tới.

Kiều Chấn Dự không nghĩ rằng sẽ gặp Nhan Hoan ở đây.

Ông từ Bắc Kinh bay đến thành phố Tây Châu.

Loading...