Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 248

Cập nhật lúc: 2025-03-11 12:00:40
Lượt xem: 57

Dù ông rất đau khổ nhưng cũng chỉ có thể nhờ bạn bè chăm sóc bà. Sau đó mấy tháng, ông nhận được một lá thư của bà, một lá thư cắt đứt quan hệ. Cùng lúc đó, ông cũng nhận được một lá thư của ba mẹ nói bà và người bạn kia của ông cùng nhau xuống nông thôn, bà đi với người đàn ông khác. Ông không tin, muốn tự mình quay về xem. Nhưng vì lúc làm nhiệm vụ ở tiền tuyến phân tâm mà bị thương nặng, nửa năm sau ông quay về, xuống vùng núi kia tìm bà thì nhận được tin bà khó sinh, một xác hai mạng.

Ông không hề nghi ngờ gì, đứa bé kia chắc chắn là con của ông. Người bạn kia nói với ông là người đó thực sự mong đứa bé kia là con của mình. Từ trước đến giờ bà chưa từng ở bên người bạn kia của ông.

Người bạn đó cùng Lan Huyên xuống vùng núi hoang vu này cũng là bút tích của người trong nhà ông. Nhưng người nhà ông đã ép Lan Huyên đến như vậy mà ông lại không ở đây, không thể che chở cho bà. Còn cả chú hai của bà đột nhiên gặp nạn, chị cả bà trách móc, lấy sự kiêu ngạo và tình cảm của bà với Triệu Lan Trân, Triệu Hòa Minh thì sao bà có thể đi cùng người đó chứ?

Người đó đã từng đề nghị nếu bà có con thì người đó đồng ý kết hôn với bà, sau này nhất định sẽ đối xử tốt với hai mẹ con. Như vậy cũng trách để bà bị người trong thôn bài xích, nói sau lưng. Nhưng bà lại từ chối mà không chút do dự. Cho dù là người khác nói gì, làm gì bà thì bà vẫn cắn chặt răng tự mình chống chọi. Nhưng cuối cùng vẫn không vượt qua được. Hoặc có thể nói bà đã sớm muốn chết, chỉ là chống đỡ chút hơi tàn để sinh đứa bé kia ra đời. Nhưng đến cuối cùng cũng không thể sinh ra.

Người bạn kia nói xong thì nghẹn ngào: "Cậu thì sao có thể xem là đàn ông chứ? Cậu cũng không biết được cuối cùng cô ấy đã thành như thế nào, người nhà cô ấy nuôi dưỡng cô ấy thế nào chứ, những ngày đó cô ấy đã phải sống ra sao? Cô ấy dùng tất cả sự nhung nhớ của mình để sinh ra đứa bé này, cô ấy nói cô ấy cũng nên để lại chút gì đó cho thế giới này, đó chính là tất cả của cô ấy... Cuối cùng bà đỡ nói đứa bé không còn nữa, tôi thấy ánh sáng trong đôi mắt cô ấy dần vụt tắt. Đó là cảm giác gì cậu có biết không hả? Kiều Chấn Dự, con mẹ nó cậu thật sự không phải là người."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-248.html.]

Đó chính là điểm kết thúc trong tương lai của ông.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bởi vì lời nói của người bạn kia mà ông không hề nghi ngờ, không hề nghi ngờ đứa bé kia còn sống. Đương nhiên, cũng vì chuyện này mà quan hệ của ông với ba mẹ và người trong nhà trở nên lạnh đi... Thực ra trước khi ông về bộ đội, bọn họ phản đối ông kết hôn với Lan Huyên thì quan hệ với bọn họ đã xa cách đi rất nhiều.

Từ sau đó, rất nhiều đêm tỉnh mộng ông đều sống trong sự thống khổ. Ông vẫn luôn không khống chế được mà suy nghĩ nếu như lúc đó ông có thể mặc kệ ba mẹ phản đối, mặc kệ người nhà Lan Huyên phản đối mà kiên trì dẫn bà đi đăng ký kết hôn, sau đó dẫn bà tùy quân thì kết cục sẽ thay đổi không. ... Mặc dù lúc đó cấp bậc của ông vẫn chưa đủ tư cách để đưa người nhà theo, nhưng nếu liều lĩnh thì vẫn luôn có cách giải quyết. Thế nhưng ông không ngờ trong lúc ông đau khổ hối hận lại bỏ qua một tin tức quan trọng như vậy. ... Ông chỉ cảm thấy tim mình như bị nện một búa, gần như là không thể thở nổi.

Lúc cả nhà Kiều Chấn Hưng đến Bắc Kinh thì Kiều Chấn Dự đã thu xếp xong mọi việc, chuẩn bị bay một chuyến đến thành phố Tây Châu. Nhưng hôm đó là thứ sáu, bà cụ Kiều gọi một cuộc điện thoại đến bảo cả nhà Kiều Chấn Hưng đến đây, bảo Mẫn Tố Hoa gọi Kiều Chấn Dự và Hàn Duyên An ngày hôm sau đến ăn cơm tối. Lúc nói đến Hàn Duyên An bà cụ còn cường điệu lên: "Đã rất lâu rồi nhà chúng ta chưa tụ tập đông đủ, đây là bữa cơm đoàn viên, nhất định phải gọi Duyên An đến. Không phải cô nói Chân Chân và Duyên An ít chung đụng với nhau sao? Vậy dẫn nó đến để bọn nó tìm hiểu nhau đi. Nói đến đây thì mới nhớ, cả tôi cũng rất lâu rồi chưa gặp Duyên An. Mỗi năm trừ mấy ngày lễ tết tôi vốn không thể thấy được cái bóng của nó, nói ra thì tôi cũng ngại bảo nó là cháu trai tôi."

Cho dù Mẫn Tố Hoa đã hạ quyết tâm, nhưng nghe bà cụ Kiều nói như vậy thì trong lòng cũng rất hỗn độn. Buổi tối chờ Kiều Chấn Dự về, bà nói chuyện này với ông, chờ ông đáp lời.

Kiều Chấn Dự vì hứng chịu chuyện ngày xưa, nghĩ đến vợ mình c.h.ế.t thảm, cô gái kia có thể là con gái mình. Con gái mình qua hai mươi năm gặp bao nhiêu trắc trở mà những kẻ cầm đầu kia còn cùng nhau sum vầy vui vẻ, vừa rồi còn tiếp tục hại con gái ông, còn muốn gả con gái/ cháu gái mình cho con riêng của ông nữa.

Loading...