Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 247

Cập nhật lúc: 2025-03-11 12:00:39
Lượt xem: 43

Trước kia cũng chưa hề nghĩ đến chuyện nhất định phải gả con gái cho Hàn Duyên An. Nhưng sau khi có suy nghĩ này thì mới nhận ra cuộc hôn nhân này có rất nhiều chỗ tốt.

Ông ta nhíu mày, lập tức gọi một cuộc điện thoại cho mẹ mình, sau một phen bàn bạc thì cuối cùng đã thống nhất được một lý do thoái thác. Đó là nói bà cụ ở Bắc Kinh bị bệnh nằm viện, bàn bạc một hồi thì cả nhà bọn họ dẫn Kiều Chân và Kiều Lộ, cả đứa cháu trai cùng lên Bắc Kinh. Con trai cả và con dâu sẽ nói ra ngoài như vậy. Còn bảo bà cụ nằm trên giường bệnh lẩm bẩm bên cạnh không có con cháu, luôn tay kéo Chân Chân ép cô ta ở lại Bắc Kinh. Vì vậy chú dì của Kiều Chân liền nói để Kiều Chân cưới con riêng của chú hai, là Hàn Duyên An đang ở cấp tiểu đội trong bộ đội. Như vậy cũng thuận lợi cho bọn họ ở bên cạnh chăm sóc hai ông bà cụ...

Rất nhanh những lời này được đồn đại khắp thành phố Tây Châu, cũng giải thích được tại sao đột nhiên Kiều Chân lại nghỉ học đến Bắc Kinh.

Đương nhiên là người nhà họ Triệu cũng nghe được.

Cao Ngọc Hồng lạnh lùng cười nói: "Vì để nhặt lại thể diện mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào, đến cả bà cụ bị bệnh mà cũng dám nói, cũng không sợ ứng nghiệm thật. Còn cả đứa con riêng của quân trưởng Kiều, nghe nói cũng là tuổi trẻ tài cao, lúc này lại gặp xui xẻo, phải thu dọn cục diện rối rắm như vậy."

Triệu Bá Vinh giận dữ trừng bà ta một cái. Họa này không phải do cái miệng bà ta mà ra trước tiên sao.

Lúc này Cao Ngọc Hồng mới ngượng ngùng im lặng không nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-247.html.]

Ngay lúc cả nhà Kiều Chấn Hưng Phùng Tú Thanh ngồi tàu lửa đến Bắc Kinh thì Kiều Chấn Dự cũng nhận được một xấp tư liệu do chiến hữu gửi đến. Trong đó còn có một tấm ảnh đen trắng của Nhan Hoan.

Rất rõ ràng là tấm hình được chụp lén trong sân trường, góc nghiêng mặt, mắt cũng không nhìn về phía ống kính, chỉ là nói chuyện với người bên cạnh, cười nhạt, khóe miệng nhếch lên, người thẳng đứng. Vẻ đẹp hoàn mỹ của cô dưới ánh mặt trời cứ như lân quang nháy mắt thoáng qua liền biến mất trong mặt nước.

Kiều Chấn Dự nhìn thấy tấm ảnh kia thì như bị trúng tên. Thế nhưng trong điện thoại, giọng nói của chiến hữu không ngừng lặp đi lặp lại.

"... Cô ấy vẫn luôn nói với người ngoài mình là cô nhi mà Triệu Lan Trân nhặt được trong đất tuyết. Bởi vì em gái Nhan Đông Hà là Nhan Quế Phân không thể sinh con nữa, nên cô bị Nhan Đông Hà đưa cho Nhan Quế Phân làm con gái, lúc ba tuổi cô bị Nhan Quế Phân đưa về Thanh Châu. Kết quả về Thanh Châu bị Nhan Quế Phân ngược đãi mười bảy năm, từ nhỏ đã phải giúp đỡ giặt quần áo nấu cơm. Nhan Quế Phân nuôi con ruột mình như tiểu thư, lại ép cô gái nhỏ tuổi nhất cả ngày làm việc nhà, còn định ép cô gả cho một người lớn hơn mười mấy tuổi có hai đứa con riêng đổi lấy lợi ích cho nhà họ. Cuối cùng ép một cô gái một ăn cả hai ngã về không, gần đón tết một thân một mình chạy xuống nông trường ngàn dặm xa xôi..."

"Chấn Dự, tôi thấy cô ấy không phải con ruột của Triệu Lan Trân. Nếu như là con ruột thì lúc đó điều kiện của bà ấy và Nhan Đông Hà cũng không phải quá tệ thì sao nỡ giao con gái ruột của mình cho Nhan Quế Phân chứ? Hơn nữa còn bỏ mặc mười bảy năm không quan tâm gì... Mặc dù nghe bảo mỗi năm có gửi đồ đến, nhưng gửi đồ với quan tâm xem cô ấy sống ổn hay không là hai chuyện khác nhau. Hơn nữa nếu là con ruột của Triệu Lan Trân và Nhan Đông Hà thì sao Nhan Quế Phân dám ngược đãi mà không kiêng nể gì chứ? Nếu là con ruột thì cũng là cháu ruột, cháu gái ruột thịt của mình tốt xấu gì cũng sẽ tốt hơn..."

"Còn nữa, tôi đến sơn thôn mà năm đó Lan Huyên xuống một chuyến. Những người già còn nhớ rõ chuyện năm đó đều nói Lan Huyên khó sinh, mẹ và con đều mất... Tính toán thời gian thì nếu đứa bé đó không c.h.ế.t thì tuổi cũng sẽ xấp xỉ cô gái này..."

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Chấn Dự vuốt ve tấm ảnh nhỏ mà như nặng ngàn cân. Năm đó sau khi ông về bộ đội thì lên tiền tuyến, mấy tháng trời không nhận được thư của Triệu Lan Huyên, mỗi lá thư đều như đá chìm xuống đáy biển. Ông nghĩ có phải bà giận ông, bà vẫn luôn như vậy, vẫn luôn muốn được ông dỗ dành, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, ông cũng rất vui vẻ dỗ bà. Thực ra ban đầu bà không thích ông, bà cảm thấy ông quá quê mùa, quá nhàm chán, không phong độ dịu dàng nho nhã như anh cả anh hai của bà. Chỉ là sau đó bà nói ông là người đối xử với bà tốt nhất trên đời, là người nhớ nhung bà lâu nhất, cũng là người có thể chịu đựng tính cách của bà nhất. Vậy ông là được rồi.

Thế nhưng ngay lúc bà và nhà họ Triệu gặp khó khăn nhất, ông lại về bộ đội, nhất định là bà giận ông.

Loading...