Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 240
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:59:32
Lượt xem: 39
Nhưng Hàn Duyên An càng lớn thì ngày càng xuất sắc. Bây giờ dù còn trẻ tuổi nhưng đã ở cấp bậc tiểu đoàn trong bộ đội. Tuy nói là một phần do Kiều Chấn Dự, nhưng cũng chính cậu ta rất xuất sắc.
Nếu gả con gái cho cậu ta...
Hơn nữa nhà họ Kiều bọn họ nuôi mẹ con họ nhiều năm như vậy, có ân lớn. Cậu ta chắc chắn không dám đổi xử tệ với Chân Chân...
Cuối cùng Phùng Tú Thanh cũng nhìn thấy một tia sáng trong khoảng thời gian bị lo lắng dồn nén này. Đầu óc bà ta xoay chuyển rất nhanh, thế mà nghĩ ra cách đảo ngược dư luận ở thành phố Tây Châu.
Bà ta vỗ bàn, nói: "Đúng rồi, chúng ta lập tức gọi điện thoại cho ba mẹ để bọn họ giúp đỡ nói với em trai em dâu, để Chân Chân và Hàn Duyên An thực sự đính hôn. Nếu như vậy thì Chân Chân đến Bắc Kinh học cũng là danh chính ngôn thuận. Nếu con bé đính hôn với Hàn Duyên An thì ai dám nói nó bị ép đi chứ? Còn nhà họ Triệu, ông cụ trong nhà đã sớm về hưu, nhưng Triệu Thành Cương còn đang trong bộ đội, còn chú hai đó thì dù người đàn bà họ Cao kia miệng thối nhưng vì tương lai của con trai bà ta thì cũng phải biết cân nhắc một chút."
Nói cẩu thả nhưng lý thì không sai chút nào. Dù Kiều Chấn Hưng cảm thấy vợ mình nói quá thẳng thắn, nhưng chính là cái lý này.
Nhưng nghĩ đến Nhan Hoan, trong lòng ông ta vẫn có bóng ma tồn tại. Hết lần này đến lần khác, lúc này Nhan Hoan còn gả cho con trai thứ nhà họ Triệu. Người này tuyệt đối không phải người dễ chọc, khiến cho ông ta muốn ra tay làm gì cũng đều kiêng kị, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Ừ, bà gọi điện thoại nói với ba mẹ đi."
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-240.html.]
Nhưng nói xong ông ta hơi khựng lại, nói: "Không, chuyện này vẫn nên để tôi tự mình nói. Quan trọng nhất là phải làm cho hôn sự của Chân Chân và Hàn Duyên An thành thật, không thể xảy ra bất kỳ sai sót nào."
Ông bà cụ Kiều cũng ở Bắc Kinh. Lúc trước ông cụ Kiều đã từng làm cục trưởng cục Công nghiệp ở thành phố Tây Châu, sau đó một đường đi thẳng lên cục trưởng cục Công nghiệp Bắc Kinh rồi về hưu. Bà cụ Kiều cũng theo ông cụ từ thành phố Tây Châu đến tận Bắc Kinh. Đứa con thứ của nhà họ Kiều là Kiều Chấn Dự cũng ở Bắc Kinh. Nhưng ông ở trong khu người nhà của quân đội, không ở cùng ông bà cụ Kiều. Cho nên ông bà cụ Kiều cùng một người bảo mẫu ở trong một căn nhà lớn. Cũng vì vậy mà bọn họ cảm thấy bất mãn, không hài lòng.
Kiều Chấn Hưng gọi điện thoại qua, là bà cụ Kiều nghe điện thoại.
Kiều Chấn Hưng hỏi thăm sức khỏe của hai ông bà cụ trước, nghe được bà cụ Kiều phàn nàn đi đứng đau chân thì biểu thị sự quan tâm đúng lúc. Sau đó ông ta nói: "Ba mẹ, hai người ở xa như vậy, tuổi càng lúc càng cao, trên người ba lại nhiều bệnh cũ, con thực sự không yên lòng. Nhưng công việc của Vệ Đông và Lộ Lộ đều ở chỗ này, không đến Bắc Kinh được. Gần đây Chân Chân xảy ra chút chuyện, con đã để con bé tạm thời nghỉ học... Con nghĩ không bằng để con bé đến Bắc Kinh đi học. Em dâu không phải đang đi làm ở bộ giáo dục sao. Em ấy nhiều mối quan hệ, có thể nhờ em ấy giúp đỡ tìm người... Năm ngoái thành tích thi đại học của Chân Chân vẫn còn đây, thi cuối kỳ cũng đứng đầu lớp. Con nghĩ có thư giới thiệu của lãnh đạo thì chuyển đến đại học ở Bắc Kinh cũng không quá khó đúng không?"
Bà cụ Kiều cũng rất nhạy cảm, bà cụ không quan tâm tới con trai nói nhiều như vậy mà lập tức nắm được trọng điểm. Bà cụ nói: "Tạm nghỉ học sao, đang êm đẹp vậy thì sao lại phải nghỉ học? Đã xảy ra chuyện gì rồi."
Kiều Chấn Hưng cắn răng. Ông cụ từng làm việc ở thành phố Tây Châu nhiều năm, bạn bè cũ rất nhiều, chuyện này vốn không giấu được bọn họ. Mà rất nhiều chuyện phía sau cũng cần bọn họ giúp đỡ. ... Dù sao ba mẹ còn mẫn cảm với chuyện của nhà họ Triệu với Triệu Lan Huyên hơn cả ông ta, bọn họ sẽ đứng về phía ông ta thôi.
Ông ta cắn răng nói: "Chân Chân vì một suất vào phòng nghiên cứu mà xung đột với bạn cùng phòng ký túc xá. Chân Chân không biết khúc mắc của chúng ta với nhà họ Triệu, cũng vì không biết nên nó muốn vào phòng nghiên cứu của giáo sư kia. Giáo sư đó chính là Diêu Thanh Uyển. Mẹ, bà ta chính là giáo viên của Triệu Lan Huyên năm đó."
"Bà ta có thù cũ với nhà họ Kiều chúng ta, Chân Chân lại một lòng muốn vào phòng nghiên cứu của bà ta. Kết quả Diêu Thanh Uyển cố ý lựa chọn một sinh viên khác trong ký túc xá có thành tích thấp trong lớp, vốn không có tư cách vào phòng nghiên cứu..."
"Chân Chân vẫn luôn kiêu ngạo, sao có thể chịu được cơn giận này. Kết quả trong buổi họp lớp đã cùng những người bạn học khác tức giận với sinh viên nữ kia. Sau đó Diêu Thanh Uyển bước ra khiển trách Chân Chân, nói con bé không có thiên phú còn công kích sinh viên nữ kia là vì ghen ghét, mưu hại nói xấu, nhân phẩm thấp kém..."