Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 229
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:59:06
Lượt xem: 34
Triệu Thành Tích nhìn đôi lông mi cong, con ngươi sáng lấp lánh của cô. Cô cứ nhìn anh như vậy thì lòng anh mềm lại, vốn không có chút sức phản kháng nào cả. Anh nắm tay cô, nói: "Nếu không xử lý tốt những lời đồn đại ở trường thì sẽ ảnh hưởng xấu đến em. Anh cũng xem như là đương sự, khiếu nại cũng không có tác dụng gì. Những người đó đồn đại là hôn nhân của chúng ta không được người trong nhà chấp nhận. Vậy để ông nội ra mặt thì khá là tốt."
Nhan Hoan mỉm cười, vươn tay kéo áo anh, chui vào trong n.g.ự.c anh. Cô cười nói: "Em còn nghĩ anh kiêu ngạo như vậy sẽ không nhờ người trong nhà giúp đỡ đâu."
Triệu Thành Tích ôm chặt lấy cô. Chuyện của anh thì từ xưa đến nay anh sẽ không cần người trong nhà ra mặt giúp đỡ. Nhưng cho đến bây giờ anh vẫn luôn là người rất lý trí. Chuyện này vốn là do nhà họ Triệu gây ra, anh không muốn cô bị người khác chửi bới, đương nhiên phải dùng cách trực tiếp có tác dụng nhất.
"Thế nhưng..."
Nhan Hoan đột nhiên nghĩ đến cái gì đó. Cô nói: "Sao anh lại biết những lời đồn đại ở trường vậy, còn mời ông nội đến giúp đỡ."
Chính cô lúc trước cũng chỉ là thỉnh thoảng nghe mọi người trêu chọc, nói cô dung mạo xinh đẹp thật tốt, có chồng nuôi là được, cuộc sống đại học nhẹ nhàng hơn rất nhiều người. Cũng không có ai đến nói thẳng với cô những lời đồn đại ác ý này. Mãi cho đến khi thi cuối kỳ, cô mới nghe chị gái trong hội đồng hương Thanh Châu nói với cô, những câu này là do Lư Diệu Diệu nói ra khi đang thổ lộ với Đường Ký. Nhưng cô cũng chỉ nghĩ là cô ta thẹn quá hóa giận, nói ra vì ghen ghét mà thôi. Cô thật sự không hề biết bên ngoài có những người trăm mưu ngàn kế đồn đại cô.
Triệu Thành Tích rũ mắt. Anh đương nhiên sẽ không nói với có khả năng chuyện anh biết về trường của cô còn nhiều hơn cô biết rất nhiều. Anh chỉ nói đơn giản: "Bên chỗ đó có một người bạn cũ, sau khi cậu ấy nghe được thì nói với anh."
Nhan Hoan á một tiếng, cô cũng không truy hỏi đến cùng. Cô chỉ ôm anh làm nũng: "Chừng nào thì anh không cần phải qua bên chỗ nông trường nữa? Nghỉ hè lúc nào cũng bên nhau, lúc về lại trường không quen chút nào."
Cô nói như thể là nếu như anh quay về thì cô sẽ không quay về trường, ngày nào cũng ở bên anh không bằng. Nhưng hết lần này đến lần khác Triệu Thành Tích đều trúng chiêu này của cô. Anh cúi đầu hôn gò má cô. Anh nói: "Tháng sau anh sẽ về. Là nhớ anh, hay nhớ cái gì khác?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-229.html.]
Nhan Hoan bật cười, khéo léo né qua cằm anh. Cô nói: "Anh lại không cạo râu, đau quá. Em cũng không biết, là chỗ nào cũng nhớ."
"Thật ngoan."
Anh trầm giọng nói. Nói xong anh vùi đầu xuống người cô, trêu Nhan Hoan đến mức cô túm chặt lấy anh.
*****
Thứ hai, lúc quay về trường học, thầy Trịnh chủ nhiệm lớp cho người gọi Nhan Hoan đến văn phòng. Cô đẩy cửa ra thì còn có một loạt lãnh đạo khoa, các giáo sư, giáo sư Diêu cũng ở đó, còn có một lãnh đạo trường và một người đàn ông già nhìn rất lạ mắt.
Mọi người gặp cô thì nét mặt ôn hòa, giáo sư Diêu hơi trầm mặt. Chỉ có người đàn ông trung niên thấy cô thì trợn to mắt, chấn động như gặp được quỷ sống vậy. Nhưng không ai chú ý đến ông ta, chỉ có Nhan Hoan thấy. Cô nhíu mày. Giáo sư Diêu cũng nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông kia, khóe miệng nở một nụ cười trào phúng.
Chủ nhiệm khoa và thầy Trịnh đều mời Nhan Hoan ngồi phía trước. Chủ nhiệm khoa giới thiệu cho Nhan Hoan vị lãnh đạo trường kia, là phó hiệu trưởng quản lý đời sống sinh viên, họ Thường, phó hiệu trưởng Thường.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chủ nhiệm khoa thay đổi dáng vẻ tức giận lúc đầu tuần với Nhan Hoan thành dáng vẻ ôn hòa. Ông nói: "Bạn học Nhan Hoan, chuyện ở trường có sinh viên đồn đại ác ý về em, trường học đã có kết quả điều tra cơ bản. Nhưng ngọn nguồn thì có thể có chút hiểu lầm, một người là Lư Diệu Diệu lớp em. Em ấy cũng là người Thanh Châu giống em, bởi vì ngẫu nhiên biết chút chuyện xưa của em ở Thanh Châu, cũng không hợp với em, cộng thêm chút phỏng đoán của em ấy nên đã truyền ra lời đồn sai sự thật với em lúc ở Thanh Châu. Thứ hai là bạn học Kiều Chân, em ấy vì nghe được một vài lời đàm tiếu của người lớn, vô thức xem nó là sự thật mà đồn ra ngoài."
"Bởi vì các em ấy có hành động chủ quan hoặc vô ý nên gây ra ảnh hưởng đến danh dự của em ở trường học. Chuyện này trường học vô cùng xem trọng, chúng tôi đã đi điều tra chuyện này, cũng đã nói chuyện rất lâu với người nhà các em ấy. Bọn họ đều biểu thị chấp nhận xin lỗi em, cũng chấp nhận làm sáng tỏ lời đồn đại, giảm thiểu những ảnh hưởng trong quá khứ mà lời đồn gây ra cho em. Hôm nay gọi em đến chính là muốn hỏi suy nghĩ của em. Không biết em có đồng ý tiếp nhận lời xin lỗi của bọn họ hay không?"
"Em không đồng ý."