Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 196
Cập nhật lúc: 2025-03-10 12:02:11
Lượt xem: 43
Cô ấy hung hăng đáp trả lại bằng một cái trừng mắt.
Kỳ thi kéo dài một tuần đã nhanh chóng kết thúc.
Lúc thi xong môn cuối cùng, Nhan Hoan vừa mới bước ra khỏi trường thi đã nhìn thấy Nhan Hồng An mồ hôi nhễ nhại đứng ngay trước cửa.
"Anh hai, sao anh lại ở đây?"
Nhan Hoan ngạc nhiên kêu anh.
Đầu tiên Nhan Hồng An chào hỏi người bạn cùng phòng bên cạnh cô vẫn cứ luôn đánh giá mình từ nãy đến giờ, sau đó mới nói chuyện với Nhan Hoan: "Không phải anh đã nghe ngóng về thời gian và địa điểm thi của em từ lâu rồi hay sao? Không phải là gần đây mẹ của anh cũng đang chuẩn bị kỳ thi cho học trò hay sao? Bà có hơi nhớ em, cứ nhắc mãi không thôi. Thế nên mới bảo anh đến đây một chuyến trước khi em thi xong, đón em về nhà ăn cơm, miễn cho em thi xong lại quay về nông trường."
Lúc này mà đi đến ký túc xá của Triệu Thành Tích thì một là đóng cửa, hai là đụng mặt với Triệu Thành Tích, anh ấy không mấy vui vẻ với những chuyện đó.
Nhan Hoan nói: "Em vốn là định thi xong sẽ qua thăm dì cả."
Dứt lời cô giới thiệu cho mọi người, nói: "Đây là anh hai bên nhà dì cả của tôi, tên là Nhan Hồng An, anh ấy học ở học viện công nghiệp bên kia."
Mọi người rất ngạc nhiên.
Căn bản là có người thân cũng không phải chuyện gì đáng kinh ngạc.
Chỉ là không phải mấy hôm trước còn đang hóng chuyện về thân phận của anh ấy hay sao?
Sau khi Nhan Hoan giới thiệu với mọi người xong thì bảo mọi người đi trước, cô dẫn Nhan Hồng An đến căn tin ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi thì cô để cho Nhan Hồng An chờ bên dưới ký túc xá, bản thân quay về ký túc xá thu dọn đồ đạt. Sau đó hai người cùng nhau quay về ký túc xá của Triệu thành Tích.
Nhan Hoan vừa bước vào cửa ký túc xá lập tức nhìn thấy mọi người ai cũng mang theo một biểu cảm kỳ lạ, còn có dáng vẻ muốn nói lại thôi nữa.
Nhan Hoan:? Đến mức đó không?
Cô đưa mắt nhìn mọi người một cái, nói: "Đó thật sự là anh trai của tôi, có quan hệ huyết thống."
Kiều Chân nói: "Nhan Hoan, không phải lúc trước cậu từng nói cậu mồ côi à? Sao bây giờ lại có một người anh hai bên nhà dì cả nhảy ra vậy?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Cùng một câu hỏi đó, nhưng một người khác dùng một giọng điệu khác để hỏi thì cảm giác cũng hoàn toàn khác nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-196.html.]
Nhan Hoan đưa mắt nhìn cô ta một cái.
Quan hệ của cô với Hạ Đồng, Vương Bình Bình và Lục Hòa Cầm không tệ, bình thường có nói gì cũng không sao.
Nhưng cô luôn luôn rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác.
Kiêu Chân và Lô Diệu Diệu này lúc nào cũng như có như không có chút thái độ thù địch với cô. Cho dù bình thường hai người bọn họ giả vờ rất tốt, nhưng cô vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Dù cho mọi người có ở chung một phòng ký túc xá nhưng cũng chỉ là quen biết qua loa, không cần phải tìm hiểu cặn kẽ.
Nhưng cô cũng không thích bị người khác chất vấn bằng giọng điệu nhìn từ trên cao xuống.
Nhan Hoan nói: "Dù có mồ côi cũng không thể nào chui ra từ trong tảng đá được, cho dù không còn ba mẹ nữa thì cũng không thể có người thân hay sao?"
Hạ Đồng "Phì" một tiếng rồi bật cười.
Khuôn mặt của Kiều Chân đỏ ửng.
Cô ta là thiên kim của nhà xưởng trưởng bên trong nhà máy dệt lớn nhất thành phố Tây Châu, đi đến đâu cũng được mọi người coi trọng mà đưa mắt nhìn một cái, hiếm khi nào bị người khác làm cho nghẹn lại thế này.
Thầy cô và lãnh đạo của khoa đều có quen biết với ba của cô ta, thế nên ở trong khoa cô ta cũng được mọi người săn đón đặc biệt.
Cô ta nhấp môi, mất hứng, sau đó trầm mặc nói: "Vậy thì ai là người đã nuôi cậu lúc cậu còn nhỏ hả? Trước đó cậu nói cậu đến từ nông trường Hồng Tinh, nhưng tôi nghe người ta nói cậu cũng chỉ là thanh niên trí thức ở bên đó, vậy thì hồi nhỏ cậu sống ở đâu?"
Nhan Hoan nhíu mày, quay đầu lại, đưa mắt nhìn cô ta ta thật kỹ, sau đó lạnh lùng nói: "Cậu đang chất vấn tôi à? Hay là đang thẩm vấn tôi hả?"
Kiều Chân:...
Kiều Chân bị oán giận đến mức đỏ mặt tía tai.
Tất cả mọi người trong ký túc xá đều nhìn qua bên này, nhưng không có ai lên tiếng.
Nhan Hoan khinh thường xùy một tiếng, sau đó tiếp tục thu dọn đồ đạc trên bàn.
Suy nghĩ của Lô Diệu Diệu đảo mấy lần, cuối cùng mới nói: "Nhan Hoan, cậu không cần phải tức giận như thế, tất cả mọi người đều là bạn cùng phòng cả, Kiều Chân cũng chỉ tò mò mà thôi. Thật ra không chỉ có mình Kiều Chân tò mò, mà tôi cũng tò mò nữa. Lần trước trong nhóm bạn đồng hương ở thành phố Tây Châu của tôi có người nói thật ra cậu cũng là người ở thành phố Tây Châu có đúng không?"
Nhan Hoan lập tức quay lại nhìn cô ta một lúc lâu, nhìn đến mức Lô Diệu Diệu cũng thấy không được tự nhiên nữa, nói: "Nhan Hoan, đúng thì nói đúng, không thì nói không, sao cậu lại nhìn tôi như thế?"
"Bởi vì cậu tò mò mà tôi phải trả lời là 'đúng' hoặc 'không' à?"