Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 193
Cập nhật lúc: 2025-03-10 12:00:52
Lượt xem: 49
"Nếu đúng như lời cô vừa nói, con trai của trưởng xưởng sản xuất thích cô ấy, đối xử tốt với cô ấy, vậy tại sao cô ấy lại không tìm được việc làm mà lại đột ngột về quê? Hơn nữa kết hôn cũng giấu diếm với gia đình, với ký túc xá chúng ta nửa năm nay, cô ấy còn chưa từng nhắc về gia đình, cô ấy nói mình là trẻ mồ côi..."
Nói đến đây, cô ta ngập ngừng một chút, rồi nói: "Có khả năng cô ấy là trẻ mồ côi thật không, ba mẹ của cô ấy ở thành phố Thanh Châu chưa chắc là ba mẹ ruột, hoặc ba mẹ ruột trong mắt cô ấy cũng chẳng khác nào là không có. Cô ấy lớn lên xinh đẹp như vậy, cũng không cần con trai của trưởng xưởng sản xuất, mà một mình xuống nông thôn, có khả năng là cô ấy vốn không muốn gả cho con trai của trưởng xưởng sản xuất, mà là do ba mẹ cô ấy tham lam quyền thế, cũng bởi vì con trai của trưởng xưởng sản xuất kia phải lòng cô ấy, vì vậy mới ép gả cô cho người ta, cô ấy vì bất đắc dĩ nên mới một mình xuống nông thôn... Sau đó lại gặp được người yêu hiện tại."
Lục Hòa Cầm từ nhỏ đã lớn lên trong khu ký túc xá của xưởng dệt.
Nhà đông con, trên có hai chị gái, dưới còn hai em trai, chuyện trong đại tạp viện cũng biết khá nhiều.
Nếu con trai của trưởng khu ký túc xá của bọn họ ngắm trúng cô, ba mẹ cô sẵn sàng làm ra loại chuyện đóng gói, đem cô gả ra ngoài để mở đường cho hai đứa em trai. ... Đương nhiên con trai của trưởng xưởng dệt không có ý gì với cô, nhưng con gái của trưởng xưởng dệt lại ở cùng ký túc xá với cô, vì vậy ba mẹ cô lại thỉnh thoảng tìm đến cô ta có việc, bởi vì chuyện này mà cô ta bị làm phiền sắp chết.
"Thì ra là như vậy."
Hạ Đồng lẩm bẩm nói: "Trời ạ, không nhờ Nhan Hoan nhìn vui vẻ vậy, mà từ nhỏ cô ấy đã chịu nhiều khổ sở như thế, chẳng trách cô ấy lại biết may vá quần áo, nấu cơm, vốn đã cảm thấy kỳ lạ, nhìn dáng vẻ của cô ấy giống như đã làm thành quen, hết lần này tới lần khác việc gì cũng có thể làm, thì ra là có lý do!"
Nhất thời trong lòng cô ấy cảm thấy vừa thông cảm vừa cảm động.
Thông cảm cho xuất thân của cô, cảm động trước tình yêu của cô và Triệu Thành Tích.
Lô Diệu Diệu: ...
Đó là mấy thứ giả thuyết Lục Hòa Cầm nói vớ vẩn, vậy mà mấy người còn tưởng là thật hả?!
"Đủ rồi, mọi người mau đi ngủ đi."
Lúc này, người lớn tuổi nhất là Vương Binh Bình lên tiếng: "Nhan Hoan không có ở đây, mấy người nói gì thì cũng chỉ là lời đồn thôi, không có bằng chứng, chỉ làm cho câu chuyện ngày một đi xa hơn thôi. Chúng ta là bạn cùng phòng của cô ấy, có chuyện gì muốn biết thì cứ trực tiếp hỏi cô ấy, còn không thì đừng lan truyền mấy chuyện chưa được cô ấy xác nhận ra ngoài, nếu không người ngoài lại nói đây là lời của bạn cùng phòng cô ấy nói, thứ đó lại trở thành bằng chứng không đáng có, thôi đi ngủ đi."
Nói xong cô ấy dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Tôi thi đậu đại học, trong thôn không biết bao nhiêu người lan truyền mấy tin đồn điên loạn, nói là nếu để tôi lên đại học, chắc chắn tôi sẽ giống như các thanh niên trí thức khác mà vứt bỏ chồng con, một đi không trở về, tất cả lời đó đều truyền đến tai ba mẹ chồng của tôi, một câu chuyện tự bịa ra mà nói như thật vậy, vì chuyện đó mà ba mẹ chồng tôi suýt chút nữa đã lén đốt giấy báo trúng tuyển của tôi... Đúng là tin đồn g.i.ế.c người, chỉ sợ bọn họ hận không thể để ba mẹ tôi đốt tờ giấy trúng tuyển ấy đi, hoặc là đánh gãy chân tôi để tôi không thể đi ra khỏi thôn được thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-193.html.]
Những lời này quá mức nặng nề, làm cho mọi người lần nữa phải im lặng.
Ngay cả Lô Diệu DIệu cảm thấy oan ức, muốn nói thêm mấy lời biện minh, nhưng cuối cùng cô ta không dám nói ra.
*****
Bên ký túc xá biến thành một trận sóng gió, Nhan Hoan ở nơi này lại rất tốt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dự án đập nước đã gần hoàn thành, Triệu Thành Tích lại đảm nhận tiếp các dự án thiết kế khác.
Vì vậy bây giờ anh vốn ở lại nông trường từ thứ hai đến thứ năm, tối thứ năm trở về tập đoàn, đến thứ sáu, thứ bảy thì ở lại tập đoàn làm việc.
Cuối tuần Nhan Hoan sẽ thi, vì vậy anh xin nghỉ phép ở nhà làm việc thứ sáu, thứ bảy tuần này.
Thường ngày tan tầm anh sẽ thường đến đón Nhan Hoan vào thứ sáu.
Lần này, Nhan Hoan không một câu báo trước mà đã tự mình về nhà.
Anh nghe thấy tiếng mở cửa, anh xoay người đi về phía cửa, Nhan Hoan vừa mở cửa đã lập tức nhào vào lòng n.g.ự.c anh, cô cọ cọ lên người anh, hỏi: "Anh có ngạc nhiên không?"
"Chiều nay em không có tiết học à?"
Anh hỏi cô.
Nhan Hoan lắc đầu, nói: "Cuối tuần em thi cuối kỳ, tuần này không có tiết."
Triệu Thành Tích "ừ" một tiếng, nói: "Em ôn tập xong hết chưa?"
"Cũng tạm ổn rồi."