Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 187
Cập nhật lúc: 2025-03-10 12:00:39
Lượt xem: 44
Thím Lục tiếp theo rõ ràng là vẫn còn vô số câu hỏi.
Triệu Thành Tích lập tức nói với Nhan Hoan: "Không phải em muốn ở ký túc xá nghỉ ngơi một chút sao? Anh đi lấy đồ đạc cho em."
Nhan Hoan cũng không vui khi bị người khác hỏi đến tận gốc tận rễ, dù sao cũng là người lạ.
Cô kéo anh: "Chúng ta cùng đi."
Sau đó cô mỉm cười bảo mọi người trong ký túc xá một tiếng liền cùng Triệu Thành Tích ra ngoài.
Người vừa đi, thím Lục liền ở trong phòng nói: "Ôi chao, cô gái đó đúng là xinh đẹp. Tôi đã có tuổi vậy rồi nhưng chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy đâu... Tiểu thư nhà tư bản trước đây, so ra cũng không dịu dàng xinh đẹp bằng cô ấy. Nhưng mà trẻ vậy đã kết hôn rồi, lại còn gả cho một người lớn hơn nhiều tuổi như vậy thì chồng cô ấy đương nhiên không phải là người bình thường, chắc là có chút địa vị, nếu không thì sao người ta lại gả cho anh ta..."
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Hòa Cầm nghe bà ấy càng nói càng thái quá thì vội nói: "Mẹ à, giường của Kiều Chân đã trải xong chưa? Trải xong rồi thì chúng ta đi ăn cơm đi, ăn cơm xong con đưa ba mẹ về nhà."
Thím Lục bị cắt ngang, vốn còn đang nhíu mày, nghe đến cái tên "Kiều Chân", liền quay lại tập trung trải giường.
Người nhà họ Lục đều làm việc trong nhà máy dệt Tây Châu số 1 lớn nhất thành phố Tây Châu.
Con gái và Kiều Chân đều thi vào đại học Tây Châu, lại còn cùng một chuyên ngành, cùng một ký túc xá khiến nhà họ Lục vui gần chết, vừa vui vẻ lại vừa có chút sợ hãi.
Từ khi biết chuyện này, hơn một tháng này không ngừng lải nhải với Lục Hòa Cầm, bảo cô ở trường phải chăm sóc tốt Kiều Trân, hai người trở thành bạn bè rồi, không chỉ Lục Hòa Cầm có tiền đồ rộng mở mà trong nhà cũng có lợi.
Lục Hòa Cầm thấy mẹ dời đi sự chú ý thì thở phào một hơi. Cô ấy nở nụ cười ngại ngùng với Vương Bình Bình và Lô Diệu Diệu, thấy hai người rất thông cảm gật đầu với mình, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Mấy người ở ký túc xá cũng xem như là dễ sống chung, ngay cả cô gái Nhan Hoan đó xem ra cũng là ánh mặt trời ấm áp, bởi vậy bóng ma cùng một ký túc xa với Kiều Chân cũng phai đi rất nhiều, cô ấy cúi đầu, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Vừa rời khỏi ký túc xá liền nghe thấy những lời đó của thím Lục, Nhan Hoan ngẩng đầu nhìn Triệu Thành Tích, thực sự là có hơi bất lực.
Cái trường này cũng không biết là có chuyện gì, sao mọi người lại nhiều lời như vậy.
Lại còn nói ra ngay được, đợi người ta đi xa rồi nói không được à, người ta vừa xoay người đã nói ra, sợ người ta không nghe thấy à.
Cô kéo Triệu Thành Tích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-187.html.]
Nhìn khuôn mặt u ám của anh, xem ra là không dỗ được anh rồi.
Cô có chút đồng tình nghĩ, mấy hôm nay tâm trạng anh vốn đã không tốt, hôm nay cũng đủ để anh bực mình.
Sau đó may thay, Nhan Hoan đang kéo anh, còn đang nghĩ xem nên nói một hai câu gì đó thì lại thấy bước chân của anh đột nhiên ngừng lại.
Cô ngây ra, vô thức quay đầu lại, thì thấy một người ở trong hành lang, ngay trước mặt, cũng đang hoảng sợ nhìn họ. ... Là Thẩm Tụ Tụ lâu rồi không gặp.
Phải nói là Nhan Hoan cũng chỉ gặp Thẩm Tụ Tụ một lần vào Tết năm ngoái, sau đó thì hơn một năm rồi không gặp.
Cô ta, cũng thi đỗ đại học Tây Châu rồi?
Nhưng lần đầu tiên cô gặp Thẩm Tụ Tụ, lúc đó tuy rằng vẻ mặt cô ta cứng ngắc, nhưng vẫn còn có tinh thần, lúc này nhìn thấy bọn họ, sao lại có vẻ mặt hoảng sợ như vậy?
Bởi vì trận nổi bão đó của chị dâu?
Nhưng mà quản cô ta làm cái gì.
Cô kéo Triệu Thành Tích tiếp tục bước đi.
Thẩm Tụ Tụ lại giống như gặp ma, quẹo vào một phòng ký túc xá liền không thấy đâu. ... Rõ ràng cô ta không muốn gặp họ.
Hai người xuống lầu rồi, Nhan Hoan than thở: "Không ngờ cô ta cũng thi vào đại học Tây Châu. Nhưng tại sao khi nhìn thấy chúng ta cô ta lại hoảng sợ như vậy?"
Nhan Hoan nói xong liền nhìn Triệu Thành Tích một cái, quả quyết nói: "Em đã nói là cô ấy cũng không phải là thực sự thích anh, có lẽ là có nguyên nhân khác. Nếu như thật sự thích anh, lúc nhìn thấy anh phải có vẻ mặt hành phúc mới đúng."
Mặt Triệu Thành Tích rất u ám.
Anh nói: "Bảo cô ta cách xa em một chút, nếu cô ta tìm em làm gì đó, nhất định phải nói với anh."
Anh không ngờ Thẩm Tụ Tụ lại xuất hiện ở đây, nhưng nghĩ lại thì cũng không có gì kỳ lạ. Cô ta là người sống lại, vậy thì chuyện khôi phục kỳ thi đại học cô ta phải biết từ lâu rồi, đương nhiên là có chuẩn bị từ sớm, chuẩn bị nhiều năm, thi cùng với người đã bỏ học nhiều năm chỉ chuẩn bị trong một tháng, cô ta đỗ đại học Tây Châu thì có gì mà lạ.
Anh nghĩ đến những lời vớ vẩn mà cô ta nói, nói cái gì mà kiếp trước hai vợ chồng họ vô cùng ân ái, còn có một đứa con... biết rõ lời cô ta nói đương nhiên là giả, nhưng nghĩ đến là thấy buồn nôn.