Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 152

Cập nhật lúc: 2025-03-09 14:28:37
Lượt xem: 51

Cô ta cũng sắp phải đi rồi, không sợ đập bể bát cơm của mình, nhưng lại phải đập bể bát cơm của người khác.

Thợ may Mễ hầm hừ tức giận, nhưng lại không phản đối cháu gái đến chỗ Nhan Hoan học việc.

Nhan Hoan cũng không biết trận lầm bầm này của thợ may Mễ.

Cô bận bịu xử lý một vài đơn đặt hàng cuối cùng trước khi rời đi.

Tuy rằng vẫn chưa nhận được giấy báo trúng tuyển, nhưng cô cũng không nhận thêm đơn hàng mới nữa.

Ban đầu cô cũng lo lắng, cô nhận học viên rồi, tuy rằng một mình ở thành phố Tây Châu, nhưng vẫn có thể tiếp tục nhận đơn hàng, cuối tuần cô tự cắt vải rồi để học viên may hoàn chỉnh, nhưng nghĩ lại thì vẫn thôi đi. Những thứ này vốn là ranh giới mơ hồ, dễ bị người ta báo cáo, vẫn là để sau lại nói vậy.

Ngoài ra thì cô còn đang lo lắng chuyện khác.

Về chuyện nhãn hiệu của mình.

Trước đây, lúc may túi sách tay và may quần áo, cô thường có thói quen thêu một đôi hoặc là một chú gấu ngựa lên góc túi sách hoặc mác quần áo.

Thiết kế túi xách lúc đầu cũng có hình mẫu, thực ra người khác lấy vải bông thô tự may, rất nhiều người biết may vá một chút cũng có thể làm được.

Cho nên không có gì ngạc nhiên, sau khi rất nhiều người trong nông trường có mẫu túi xách này, những chiếc túi các cô gái, các cô con dâu tự làm cũng hòa lẫn trong đó.

Cái này cũng không sao, nhưng lại có vài người, khi bắt chước làm mẫu túi xách này, lại cũng may một con gấu trúc nhỏ ở góc.

Tuy rằng khá cứng nhắc, không sống động như Nhan Hoan may, hơn nữa chỉ Nhan Hoan thuê gấu ngựa còn được nhuộm bằng thuốc nhuộm đặc biệt, người khác có muốn bắt chước cũng không bắt chước được.

Nhưng chuyện này đã gọi cho Nhan Hoan một suy nghĩ.

Sau một khoảng thời gian suy nghĩ, cô liền đi tìm chủ nhiệm Quy và đội trường Hùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-152.html.]

Cô đề nghị với họ, muốn nhờ nông trường mở một xưởng may nhỏ. Lúc mới mở có thể chuyên sản xuất và kinh doanh túi xách và ví tiền, giống như các sản phẩm đặc sản của nông trường, một năm bốn mùa cung ứng cho các công ty bách hóa bên ngoài và công xã tiêu thụ. Họ cũng có thể làm một vài ví tiền và túi xách, xem xem công xã tiêu thụ và công ty bách hóa có hứng thú hay không.

"Đó không phải là một xưởng sản xuất túi xách à?"

Đội trưởng Hùng hỏi: "Làm như vậy còn không bằng làm xưởng quần áo ở nông trường, chúng ta không lo khách hàng, muốn làm thì làm."

Nông trường giao dịch với rất nhiều ngành ở các nơi khác, nếu muốn mở xưởng quần áo, may quần áo lao động, quần áo thể thao của học sinh, nhất định là không lo không có khách.

Hơn nữa nông trại của họ còn trồng bông, nguyên liệu sản xuất đều có.

Xưởng túi xách... khóe miệng Nhan Hoan run rẩy.

Cô nói: "Đội trưởng, anh muốn mở xưởng quần áo, em không xen vào. Nhiều nhất nếu như anh có điều thắc mắc gì đó, em có thể cho anh chút đề nghị, nhưng chuyện đó và chuyện xưởng may của em lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Xưởng may nhỏ này của em chỉ là xưởng thủ công nhỏ, em sắp đi rồi, nhưng lại không nỡ rời xa nông trường của chúng ta, cũng không nỡ bỏ những việc vẫn làm từ trước đến giờ, cho nên mới muốn mở xưởng may. Chủ yếu là làm gần như em làm trước đây, chẳng qua là lấy danh nghĩ của nông trường mở ra, sau đó tuyển thêm mấy người chuyên làm túi sách, túi đeo vai và ví tiền."

Vân Mộng Hạ Vũ

Đội trưởng Hùng nghe những lời Nhan Hoan nói thì vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn.

Anh ấy nói: "Tiểu Nhan, em muốn mượn danh nghĩa nông trường mở xưởng tư bản chủ nghĩa?"

Nét mặt chủ nhiệm Quy cũng hơi đông cứng.

Nhan Hoan: ...

Cô vội vàng xua tay nói: "Đội trưởng Hùng, anh nghĩ đi đâu vậy? Cái này là em mở cho nông trường."

Cô đưa một phần kế hoạch đã chuẩn bị trước cho đội trưởng Hùng: "Tất cả lợi nhuận của xưởng thủ công này đều nộp hết cho nông trường. Nếu anh cảm thấy em lao tâm tổn sức thì gán cho em một cái chức vụ, trả một phần tiền lương là được. Nhưng em bảo đảm với anh, xưởng thủ công này chỉ cần dưới sự quản lý của em, tất cả mọi việc em đều sẽ lo, tuyệt đối không làm phiền đội trưởng Hùng... Em làm như vậy là vì không nỡ bỏ đi công việc đã làm bao năm và nhãn hiệu không dễ gì mới làm ra được của mình. À, đúng rồi!"

Nhan Hoan nhìn nét mặt đội trưởng Hùng và chủ nhiệm Quy cuối cùng cũng dịu lại, cưới tít mắt nói: "Nhưng có điều, chú gấu ngựa này là nhãn hiệu trên quần áo và túi xách của em lúc trước, em muốn ký một phần tài liệu với đội trưởng Hùng, chú gấu ngựa này là em sáng chế, trao quyền cho xưởng này của nông trường sử dụng."

Đội trưởng Hùng xoa cằm nói: "Yêu cầu này của em khá độc đáo đấy."

Loading...