Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 127

Cập nhật lúc: 2025-03-09 14:27:42
Lượt xem: 63

Sau khi rời đi lên xe, Triệu Thành Tích mới hỏi Nhan Hoan: "Em muốn nhiều vải bông thô như vậy là để làm gì?"

Những vải bông thô đó cũng không thích hợp để làm thành quần áo.

Lúc này người ta cầm vải dệt tới cửa hàng làm quần áo đều bị thu phí thủ công là một chuyện được cho phép ở nông trường.

Hoặc là người ta lấy tiền, lấy phiếu vải thuận tiện mua đại quần áo đã làm ra cũng là chuyện không có vấn đề gì cả.

Nhưng tự mình làm đồ rồi bày ra bán lại là chuyện tuyệt đối không được phép.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà Nhan Hoan phải làm may vá mà không thể làm điểm tâm để bán.

Nhan Hoan mỉm cười nói: "Em nhìn thấy màu sắc và hoa văn rất đẹp, chất liệu cũng rất chắc chắn nên em tính trở về làm một ít rèm cửa sổ, trùm TV hay túi vải gì đó đều khá ổn đấy chứ."

Ngày thường các bác, các thím trong nông trường khi ra cửa đều tuỳ tay vác theo cái rổ, nhưng vác cái rổ theo đựng đồ ăn hoặc là đi ra ngoài hái rau củ còn được, nhưng để ra cửa đi la cà hoặc là đi mua đồ mà có cái rổ để ở bên người thì không được tiện cho lắm, nhìn trông vừa nặng vừa không tiện để bên người, còn chưa nói tới việc đặt ở đâu đó còn bị người ta sờ soạng vào.

Nhan Hoan cảm thấy làm một ít túi vải cũng khá được, vừa đẹp lại còn thiết thực.

Có thể là bởi vì tác dụng khác nhau cho nên kích thước lớn nhỏ cũng sẽ khác nhau.

Cô mỉm cười nói: "Em không tính bán muốn để tặng mấy thứ này cho mọi người trước đã."

Đến lúc đó tự nhiên sẽ có người tới cửa mời cô "làm", cô làm xong xuôi hết rồi để cho bọn họ tự do lựa chọn vậy không phải càng tốt hơn sao?

Triệu Thành Tích duỗi tay vỗ cô.

Có đôi khi sẽ có một vài ý niệm chợt loé qua trong đầu anh, đó chính là cái người đang ở bên cạnh anh lúc này. Nhan Hoan của anh quả thật chính là Thẩm Nhan Hoan ở thành phố Thanh Châu mà anh tra ra được sao?

Anh đã cùng với đồng đội xác nhận Thẩm Nhan Hoan kia thiên chân vạn xác (*), cô bị nhà họ Thẩm đối xử rất khắt khe lại chịu thương chịu khó, yên lặng ít nói cũng không thích lên tiếng. Đương nhiên cô có khả năng là sự thật, cô có thể nấu cơm, làm điểm tâm, làm quần áo, có thể không giống với cô của hiện tại nhưng tính cách của cô như vậy làm sao có thể để bị người ta đối xử khắt khe lại còn chịu thương chịu khó chứ?

(*) Thiên chân vạn xác: Hoàn toàn thật.

Nhưng ý niệm như vậy cũng chỉ chợt loé qua mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-127.html.]

Mặc kệ thế nào những thứ này đều đã qua đi hết rồi, hiện tại mới là quan trọng nhất.

Mấy ngày sau, Triệu Thành Tích lại cùng đi dạo với Nhan Hoan thăm hỏi mấy công ty bách hoá ở thành phố Tây Châu. Ngoại trừ mấy loại vải do người khác đặt mua trong danh sách thì bọn họ còn mua rất nhiều những loại khác về. Bọn họ còn đi một chuyến đến nhà họ Nhan cầm về không ít vải bông thô từ chỗ Nhan Hồng An.

Nhưng chỉ trong vòng thời gian mấy ngày qua mà trong nhà đã chất đống rất nhiều đồ vật.

Triệu Thành Tích không nói một câu, chỉ cần cô thích thì cứ tuỳ ý để cô mua mua và mua.

Vân Mộng Hạ Vũ

Buổi tối lúc Nhan Hoan sắp xếp lại tài khoản mới phát hiện ra cô đã tiêu ra ngoài không ít tiền.

Lúc Triệu Thành Tích tắm rửa xong đi ra lại thấy cô đang cầm cuốn sổ tiết kiệm của anh nói lời cảm thán: "Lúc trước em còn nói sẽ không lấy tiền của anh, hiện tại lại thành "bốp bốp bốp" vả mặt. Nhưng mà anh yên tâm, em chắc chắc có thể kiếm tiền trở về trả lại cho anh."

Nếu như không có số tiền này thì tay chân cô đã phải co cóng đi rất nhiều rồi.

Triệu Thành Tích đi qua lướt nhìn sổ tiết kiệm, anh cúi đầu cắn khuôn mặt cô một cái rồi nói: "Hiện tại còn nói những cái này nữa sao? Không phải đều là của em hết à?"

Bởi vì nguyên nhân thân thể của Nhan Hoan cho nên cô căn bản nhịn không được bị anh trêu chọc.

Cho dù hiện tại cô còn đang tính toán nhưng nhìn thấy anh vừa tắm rửa xong như vậy lại còn lại đây ôm hôn cô nữa khiến thân thể của cô có chút chịu không nổi.

Cô đẩy anh ra nói dỗi: "Em đang vội, hiện tại sao anh lại như vậy chứ nói ra tay là ra tay luôn được sao? Trước kia anh đứng đắn lắm cơ mà, đến cả nhìn cũng chẳng thèm liếc mắt đến em một cái."

Làm thế nào cô cũng không thể nghĩ tới, sau khi hai người lãnh giấy chứng nhận xong là một người nhìn thì có vẻ nghiêm túc, bảo thủ hoàn toàn cấm dục như anh lại sẽ trở thành một người như vậy.

Có đôi khi cô nghĩ, nếu như cô không phải là một người có thể chất đặc biệt thì liệu cô có thể chịu đựng nổi bị anh giày vò như vậy không...

"Thử xem."

Anh nói bằng giọng khàn khàn: "Không phải em thích đàn ông có thân thể cường tráng sao?"

Nhan Hoan: ???

Đây là cái logic gì vậy?

Nhưng mà anh vẫn luôn nhớ kỹ cái này sao?

Loading...