Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 116

Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:33:23
Lượt xem: 62

Triệu Thành Tích cúi đầu cắn cắn gáy cô rồi mới đứng dậy, mặc áo khoác xuống giường đi ra ngoài phòng khách.

Mở cửa ra, quả nhiên là bác gái nhà bên.

Bác gái nhìn thấy Triệu Thành Tích mở cửa, nói: "Ôi chao, đội trưởng Triệu về rồi đấy à?"

Bà ta vừa nói vừa ngó vào trong, nói: "Đội trưởng Triệu này, hồi nãy tôi có nhìn thấy một cô gái. Ây da, dáng vẻ gọi như thế nào ấy nhỉ, à đúng rồi, gọi là trẻ trung xinh đẹp, cô gái ấy đang ở trong nhà sao? Tôi còn nghĩ mình nhìn lầm ấy. Căn nhà này của cậu không phải là lâu rồi không có ai ở sao? Tôi còn tưởng là xuất hiện yêu ma quỷ quái đấy."

Dáng vẻ đó mà không giống yêu ma quỷ quái sao?

Đột nhiên xuất hiện lại còn hù dọa người khác.

Bà ta nói xong thì làm ra vẻ muốn lập tức chen vào nhà.

Triệu Thành Tích đứng ở cửa, nói: "Đó là vợ tôi. Bác gái này, trời tối rồi, vợ tôi phải nghỉ ngơi, bác không còn việc gì thì xin mời trở về."

"Cái gì?"

Bác gái ngạc nhiên đến mức suýt nữa thì nhảy dựng: "Vợ, vợ? Đội trưởng Triệu, vợ chưa cưới của cậu cũng không phải như vậy mà? Chưa từng nghe nói cậu kết hôn mà?"

Lúc này mặt Triệu Thành Tích hoàn toàn lạnh ngắt.

Anh lạnh lùng nói: "Bác gái này, tôi cũng không quen bác, vợ tôi lần đầu tiên đến thành phố Tây Châu, trước đây tôi ở thành phố Tây Châu cũng chưa từng có vợ chưa cưới, không biết là bác nghe mấy lời bịa đặt linh tinh này ở đâu."

Nói xong anh lập tức đóng cửa cái "rầm".

Bác gái đứng ngoài cửa bị tiếng đóng cửa làm cho hoảng hốt.

Này, cái người nham hiểm này!

Bà ta không cam lòng nhìn cánh cửa đóng chặt hồi lâu, thấy bên trong không có tiếng động, có không cam lòng thì cũng đành lầm bầm rời đi. Bà ta lầm bầm, người đó là ai, là người như thế nào? Nếu không phải là thu được quá nhiều lợi ích thì bà ta cũng không thèm quan tâm chuyện này...

Nhưng trái tim của bà ta lại nhanh chóng giật thót, ôi chao, ôi trời ơi, cậu ta nói đó là vợ cậu ta.

Vậy cô gái bình thường hay đến đây đi loanh quanh, còn hay đến đây nói chuyện với bà ta lâu ơi là lâu thì sao?

Rõ ràng là mẹ cậu ta từng giới thiệu cô gái đó là vợ chưa cưới của cậu ta mà, thậm chí còn nói riêng với bà ta là nếu như con trai bà ấy dẫn người phụ nữ vớ vẩn nào về thì nhất định phải lập tức báo cho bà ấy, sau đó trở thành, hễ thấy con trai bà ấy trở về là phải báo cho bà ấy ngay...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-116.html.]

Bác gái về nhà mình, nhìn đồng hồ quả lắc lớn treo trên tường. Bây cháu trai cũng sắp tan làm rồi, văn phòng của bọn họ chắc là cũng không có ai, đợi đến mai vậy, gọi điện cho cháu trai, nấu cơm trước, đợi nó về nhà ăn cơm vậy.

Triệu Thành Tích đóng cửa, điều chỉ hơi thở một chút, thu lại vẻ túc giận trên mặt rồi mới vào phòng.

Không ngờ vừa vào phòng đã thấy Nhan Hoan ngồi dậy từ lúc nào. Nhan Hoan đợi anh đi đến thì quở trách: "Anh hung dữ như vậy làm cái gì? Bác gái đó không chừng là được người nào đó dặn dò nên vừa thấy em đã vội không kìm được chạy đến gõ cửa, nhường mấy câu cũng không được à."

"Không được."

Nói đến đây, vẻ mặt khó khăn lắm mới điều chỉnh được của Triệu Thành Tích lại sa sẩm, anh nói: "Không cần để ý đến những người đó."

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh không buồn để ý bác gái đó.

Anh đã quen với việc những cô bác đó không moi móc được thông tin gì từ anh thì vồ lấy những người cạnh anh, người quen của anh hay là không quen cũng vồ lấy để lợi dụng.

Đây cũng là thứ tạo nên tính cách xa lánh, lạnh lùng với người thường của anh.

Nhưng lần này, lại khơi lên sự chán ghét và tức giận của anh.

Vốn anh định ngày mai thì đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, mấy hôm nay dẫn cô đi dạo phố, mua một vài thứ, sau đó đưa cô đến nhà họ Nhan, nhưng sự xuất hiện của bác gái này chứng tỏ hai ngày này không thể nào yên tĩnh được.

Nhan Hoan nhìn vẻ mặt trầm lắng của anh đáp "vâng".

Đây là chuyện của anh và gia đình anh, anh không muốn để ý bà ta, phớt lờ bà ta thì cô cũng sẽ phớt lờ bà ta.

Cô vươn tay nắm lấy tay anh, nói: "Anh đừng tức giận, chuyện này thì có gì mà phải tức giận. Anh thấy sự trơ tráo của người nhà họ Thẩm rồi đấy, em cũng có tức giận đâu."

Lúc không vui liền đánh một trận.

Đương nhiên cô cũng biết, rất nhiều khi mọi chuyện sẽ không được suôn sẻ.

Nhưng, chính là ý đó.

Nét mặt anh dần bình tĩnh lại, sau đó anh vươn tay kéo cô vào lòng, chỉ ôm chứ không làm gì cả, một lúc lâu sau, anh mới chầm chậm nói: "Sau này em sống chung với anh, người khác như thế nào cũng mặc kệ, có chuyện gì phải lập tức nói với anh, không cần chịu uất ức, cũng không cần phải tủi thân."

Nhan Hoan vỗ về anh, ở trong lòng anh "ừ" một tiếng.

Tính tình của cô làm sao mà chịu uất ức với bị tủi thân, cô cảm thấy gặp phải cô thì chắc chắn người tui thân và uất ức sẽ là người khác.

Nhưng...

Loading...