Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 91

Cập nhật lúc: 2024-08-26 19:53:51
Lượt xem: 131

“Nhà máy kia là kết tụ tâm huyết của mẹ Tiểu Dã, cho nên Tiểu Dã của chúng tôi không cần tài sản của nhà họ Trần các người, nhưng phần vốn dĩ thuộc về mẹ thằng bé, thằng bé phải lấy về.”

“Chúng tôi muốn toàn bộ báo cáo tài chính mấy năm nay của xưởng quần áo, sau đó sẽ tìm chuyên gia định giá, lấy về một nửa giá trị của xưởng quần áo. Hoặc là, nếu các người không đồng ý thì cho Tiểu Dã một nửa cổ phần.”

“Có điều nói như vậy thì làm phiền các người đưa hết báo cáo tài chính của xưởng mấy năm nay cho chúng tôi kiểm tra, sau này toàn bộ động thái về tài chính, chúng tôi cũng có quyền biết.”

Ông cụ Trần trầm mặt.

Bà cụ Trần không dám tin mà trừng lớn mắt nhìn Lâm Khê.

Trần Đông Bình nhịn không được nhất, lập tức nhảy dựng lên.

Ông ta biết Lâm Khê và Lương Triệu Thành tìm tới nhà là có ý đồ, chỉ là ông ta không ngờ khẩu vị bọn lớn như vậy, vừa mở miệng là đòi nửa cái nhà máy của ông ta!

Ông ta tức giận đến cực điểm, nói: “Lâm Khê, cô đừng có quá đáng, gì mà xưởng quần áo là của mẹ Tiểu Dã, lúc trước tôi tìm bà ấy lấy 3000 đồng, nhưng mỗi cục gạch, mỗi cục ngói, mỗi một cái máy của xưởng quần áo đều là tôi làm ra.”

“Những mối làm ăn đó cũng đều là tôi tìm quan hệ, tìm người uống rượu liều mạng mà làm ra. Cô đòi tiền, hiện tại tôi có thể ném 3000 đồng cho cô.”

“Còn về Tiểu Dã, cô hẳn là rất rõ ràng, nhà họ Lâm đã không còn ai, còn cô chỉ là chị họ của nó, bản thân mình cũng mới vừa trở thành người trưởng thành, có tư cách gì làm người giám hộ của nó? Chỉ cần chúng tôi tìm luật sư, nó lập tức phải về nhà họ Trần chúng tôi.”

“Vậy các người tìm luật sư kiện chúng tôi đi.”

Lâm Khê cười khẩy nói: “Các người không kiện chúng tôi, chúng tôi còn muốn kiện các người đấy. Lúc mẹ Tiểu Dã gả đến nhà họ Trần, sức khoẻ vẫn luôn rất tốt, dù là sau khi sinh Tiểu Dã cũng có thể ra đồng làm ruộng, sức khoẻ bà ấy kém đi khi nào?”

“Là khi Tiểu Dã hai tuổi, sau khi mang đứa thứ hai nhưng bất cẩn sinh non. Sao bà ấy lại sinh non? Theo tôi biết, khi đó ông đang thân mật với Diệp Mỹ Dung, lúc bà ấy ngoài ý muốn sinh non, Diệp Mỹ Dung lại ở bên cạnh bà ấy!”

“Ai biết bà ấy sinh non rốt cuộc là ngoài ý muốn hay là do người làm ra, sau đó ông và Diệp Mỹ Dung có Trần Gia Phúc. Còn nữa, người cho dù bị bệnh, không phải bệnh nặng gì sao có thể nói c.h.ế.t là chết, ai biết bà ấy c.h.ế.t có phải do người làm ra không?”

“Cô Lâm, những lời này không thể nói bậy!”

Ông cụ Trần quát bảo Lâm Khê ngưng.

“Sắp thưa kiện rồi, còn cái gì mà không thể nói?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Khê hơi nhíu lại, cô nói: “Nhìn xem mấy năm nay Diệp Mỹ Dung đối với Tiểu Dã nói gì là làm nấy, bà ta có thể hại c.h.ế.t mẹ Tiểu Dã, có thể nhiều lần vu oan Tiểu Dã mưu sát em trai ruột. Tôi không chút nghi ngờ, nếu Tiểu Dã về nhà họ Trần, có thể sống quá một năm hay không cũng khó nói.”

“Tôi không tin một mạng người sống sờ sờ, thẩm phán có thể phán thằng bé về nhà họ Trần các người! Đừng nói với tôi là nhà họ Trần các người còn nhiều người, năm đó Diệp Mỹ Dung còn chưa vào cửa, nhà họ Trần các người cũng có nhiều người như vậy mà mẹ Tiểu Dã vẫn sinh non, vẫn bị người ta hại c.h.ế.t không phải sao?”

“Cô vậy là nói hươu nói vượn, làm càn làm quấy!”

Bà cụ Trần bị Lâm Khê chọc tức đến thiếu chút nữa không thở nổi.

Năm đó mẹ Tiểu Dã ở cạnh bà, đương nhiên bà rõ bà ấy sinh non thật sự là ngoài ý muốn, c.h.ế.t cũng thật sự là bệnh chết.

Có lẽ có liên quan đến tâm bệnh, nhưng tuyệt đối không phải như cô gái này nói xằng bậy.

Trần Đông Bình cũng bị tức giận đến nỗi đỏ mặt tía tai.

Cô gái này quả thực là bắt chẹt, giữ con của ông ta, lấy chuyện cũ nhà họ Trần ra bắt chẹt!

“Lâm Khê, cô đừng có quá đáng,”

Trần Đông Bình nói: “Năm đó mẹ Tiểu Dã mất, người nhà họ Lâm và bác sĩ đều có mặt, cô cho rằng dùng cách này là có thể uy h.i.ế.p chúng tôi sao?”

“Uy hiếp?”

Lâm Khê cười khẩy một tiếng: “Tôi chỉ là muốn thay Tiểu Dã, thay mẹ Tiểu Dã đòi lại công lý mà thôi. Cho dù toà án không thể phán ông và Diệp Mỹ Dung, công lý cũng tự ở lòng người.”

“Cô!” Trần Đông Bình tức đến ngã ngửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-91.html.]

Ý của cô rõ ràng là nói, cho dù những việc này là giả, toà án không phán được, nhưng trong lòng người khác nghĩ như thế nào, ngoài miệng nói như thế nào, các người không quản được.

“Tiểu Dã trước sau cũng là con cháu nhà họ Trần chúng tôi.” Ông cụ Trần rốt cuộc cũng mở miệng.

Lúc trước ông vẫn không mở miệng chính là đang đợi Lâm Khê nói xong.

Yêu cầu của cô, át chủ bài của cô, trình độ kiên quyết của cô.

Đã chạm được mới dễ trả giá, mới dễ đưa ra quyết định.

“Cô Lâm…”

Ông cụ Trần chậm rãi nói: “Chuyện quyền nuôi dưỡng, chúng tôi không thể từ bỏ.”

Lúc nói, ông nhìn thoáng qua Trần Dã ngồi bên cạnh Lâm Khê, thấy cậu vừa nghe lời mình nói thì mặt liền tối sầm, trong lòng thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Khê, tiếp tục nói.

“Nhưng tôi cũng biết, thằng bé có nhiều khúc mắc với chúng tôi, khúc mắc này cũng không phải chốc lát là có thể cởi bỏ, chúng tôi không thể nào ký hợp đồng này để từ bỏ thằng bé. Cho dù cô tin hay không, trước sau gì thằng bé cũng là cháu trai trưởng của tôi, ở trong lòng tôi nó quan trọng hơn đứa cháu trai cháu gái nào khác, nhưng tôi cũng có thể đồng ý với cô, sau này để thằng bé và cô cùng chung sống. Nhưng ngày lễ ngày tết thì mong cô giúp tôi khuyên nhủ thằng bé về nhà họ Trần chúng tôi ăn tết, còn nữa…”

Ông cười khổ một chút rồi nói: “Còn về những chuyện xưa đó, quả thật chúng tôi nợ Tiểu Dã và mẹ thằng bé rất nhiều, nhưng cô ấy c.h.ế.t thật sự không liên quan đến người ngoài, nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm như vậy, chỉ một mình Diệp Mỹ Dung ngu xuẩn kia không hại được cô ấy.”

“Còn về xưởng quần áo…”

Ông nhìn con trai mình, cắn chặt răng nói: “Cô Lâm nói không sai, năm đó quả thật mẹ Tiểu Dã bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho xưởng quần áo, nếu Tiểu Dã đồng ý thì cho thằng bé 30% cổ phần.”

Trần Đông Bình lập tức nhảy dựng lên.

Ông cụ Trần mặt mày nặng nề mà lướt nhìn ông ta, bất giác khiến ông ta bớt giận.

Ông cụ Trần lại quay đầu nhìn về phía Lâm Khê: “Nhưng không thể nhiều hơn, bởi vì hẳn là cô cũng rất rõ, năm năm trước, nhà máy đó chỉ là nhà máy nhỏ có mấy chục người. Hiện tại đã là nhà máy lớn có mấy trăm công nhân, có nguyên dây chuyền sản xuất, còn có thương hiệu quần áo riêng.”

“Nghe nói cô rất có tài năng hội hoạ, nếu cô đồng ý cùng nhau kinh doanh nhà máy và thương hiệu quần áo này, chúng tôi có thể suy xét lại, cho cô thêm một ít cổ phần cũng không thành vấn đề.”

“Tôi không cần cổ phần của các người.”

Lâm Khê nghe ông cụ Trần nói xong, xem như bật cười.

Cô nói: “Nhưng giấy cam kết chuyển quyền nuôi dưỡng Tiểu Dã cho tôi các người cần phải ký, việc này không cần thương lượng. Còn về nhà máy, 30% cổ phần thì 30% cổ phần vậy. Nhưng toàn bộ báo cáo tài chính mấy năm nay của nhà máy cần đưa cho người của chúng tôi xem qua.”

“Tôi sẽ sắp xếp một người đến phòng tài vụ của các người, sau này toàn bộ hoạt động của nhà máy chúng tôi đều có quyền biết.”

“Cha, không được.” Mồ hôi trên trán Trần Đông Bình sắp nhỏ giọt.

Không chỉ là vấn đề đưa ra 30% cổ phần, còn có sổ kế toán nhà máy, đó chính là một cái động đen, rất nhiều chi tiết đều không dễ tra ra, vậy sao có thể đưa bản báo cáo cho người ngoài xem?

Đặc biệt là Lâm Khê và Lương Triệu Thành, rõ ràng là đằng đằng sát khí mà đến đây.

Ông cụ Trần lại nhìn con trai mình.

Ông nói: “Cùng nhau nuôi dưỡng đi, chỉ là cô Lâm à, chuyện chuyển nhượng cổ phần cũng không phải chỉ là chuyện nói miệng. Còn có giấy cam kết này cũng phiền cô đưa cho chúng tôi một bản, phía chúng tôi cũng sẽ tìm một luật sư, hôm nào chúng ta ngồi lại với nhau để thương lượng cho rõ đi.”

“Được.”

Việc này khẳng định phải thông qua luật sư hoặc là nhân chứng, chỉ là theo tính tình ông cụ Trần này, Lâm Khê quả thật không sợ ông đổi ý.

Còn về phía nhà máy, trong thời gian ngắn cô không cảm thấy bọn họ có thể làm được bao nhiêu chuyện.

“Quyền nuôi dưỡng Tiểu Dã chính là tâm bệnh của tôi, cho nên tôi không muốn chờ thêm nữa, sáng mai luôn đi.”

Lâm Khê sờ vào nếp gấp trên sô pha, tươi cười nói: “Được chứ?”

Loading...