Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 69
Cập nhật lúc: 2024-08-22 18:48:10
Lượt xem: 137
Lâm Khê nhìn dáng vẻ kích động của thím Ngô, trong lòng thầm kêu ‘không hay rồi’, suýt chút nữa thì quên mất chuyện quan trọng nhất, vội nói: “Chỉ là đăng ký kết hôn mà thôi, cũng không có khác biệt gì nhiều, vẫn nên để năm sau rồi nói. Ngay cả người nhà của anh Lương cháu cũng chưa từng gặp, nói không chừng bọn họ sẽ không thích cháu, đến lúc đó còn không biết có được hay không.”
“Bọn họ có thích em hay không không có bất cứ vấn đề gì.”
Còn chưa đợi thím Ngô nói gì, Lương Triệu Thành đã trực tiếp ngắt lời cô, trầm giọng nói với cô: “Về đó cũng chỉ là để đón Tết, em là vợ anh, bọn họ có thích em hay không cũng không được coi là chuyện gì, không cần để ý đến, bất kì ai đều không thể khiến em ấm ức. Nhưng mà em yên tâm, cha em và cha anh trước đây là chiến hữu, ông ấy sẽ không nói gì.”
Lâm Khê chớp chớp mắt nhìn anh.
Trọng điểm của cô không phải chuyện này.
Có điều nghe anh nói như vậy, trong lòng cô vẫn có chút ngọt ngào, tâm trạng cuối cùng cũng tốt hơn một chút.
Ý anh là cho dù thế nào anh cũng sẽ đứng về phía cô, đúng không?
Anh là kiểu người cường thế, nếu như cô và người nhà của anh có mâu thuẫn mà anh lại đứng về phía người nhà của mình thì cuộc hôn nhân này tuyệt đối là một tai họa. Nhưng anh lại nói ‘bất kì ai đều không thể khiến em ấm ức’, vậy thì cũng có cảm giác an toàn tuyệt đối.
Lông mày của cô hơi nhướng lên, gương mặt nhỏ nhắn cuối cùng cũng bật cười, quay đầu nói với thím Ngô: “Nhưng cho dù nói thế nào, dù sao cũng chưa gặp người nhà của anh Lương, nên chúng cháu nghĩ rằng nếu như không cần thiết thì tạm thời đừng nói chuyện này ra ngoài.”
“Cháu nói với thím và Tiểu Dã là vì hai người là người nhà của cháu, cháu không muốn lừa gạt hai người chuyện này.”
Thím Ngô nghe cô nói vậy, vô cùng cảm động, bà ấy cười đáp: “Được, được, không cần nói ra, đợi đến Tết rồi nói.”
Bà ấy thầm nghĩ, Tiểu Khê còn nhỏ, đây là đang xấu hổ.
Nhưng chuyện này là chuyện vui lớn, có gì mà xấu hổ chứ?
Lâm Khê nhìn vẻ mặt tươi cười của thím Ngô, sao cô lại cảm thấy không yên tâm vậy chứ?
Đêm nay Lương Triệu Thành chạy bộ xong, tắm rửa xong xuôi đi lên lầu thì đã mười một giờ.
Nhưng mà Lâm Khê vẫn chưa ngủ.
Anh đẩy cửa đi vào, hỏi cô: “Sao em vẫn chưa ngủ?”
“Em làm bài tập.”
Lâm Khê quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bây giờ em có hơi áp lực, em phải học cho thật giỏi, nếu không lỡ như em không thi đỗ đại học, vậy thì em chỉ có thể làm cô vợ nhỏ của anh, suốt ngày ở nhà chờ anh rủ lòng thương thôi.”
Lương Triệu Thành:
Gương mặt anh nhăn nhó, rũ mắt nhìn quyển sách trên bàn cô, quả nhiên là sách giáo khoa, sách địa lý, sau đó bên cạnh còn có một xấp bài thi. Anh đi đến đưa tay lật ra, tay anh lập tức cứng đờ, Ngữ Văn tám mươi hai điểm, Toán bốn mươi lăm điểm. Tay của anh dừng lại một chút rồi tiếp tục lật lên, sau đó càng thêm cạn lời, chính trị hai mươi tám điểm, địa lý năm mươi hai điểm. Thi đại học ư làm?
Anh nắm lấy bài thi kia nhìn chằm chằm vài giây, khóe miệng hơi giật giật, rồi lại quay đầu lại nhìn cô.
Nhưng cô lại không có chút ngượng ngùng, cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ hơi nghiêng đầu ngẩng mặt lên, mở đôi mắt to xinh đẹp kia nhìn anh.
Anh gấp bài thi lại, đi đến ôm cô.
Cô cũng không phản kháng, tùy ý để anh ôm mình vào trong lòng rồi đặt lên bàn ngồi xuống.
Anh hạ giọng nói: “Làm vợ của anh có gì không tốt? Đại học chẳng qua chỉ là một nơi để học tập, em có lòng dạ học tập, đương nhiên có thể học được rất nhiều thứ, nhưng cũng có rất nhiều ảnh hưởng không tốt. Em có lòng học tập, cho dù làm việc ở những nơi khác vẫn có thể làm được rất tốt.”
Nói xong anh quay đầu nhìn lên tường, rồi lại nhìn bức tranh trên giá vẽ, rồi lại quay đầu lại nói với cô: “Em vẽ rất đẹp, nếu em thích, anh sẽ xem giúp em xem có thể tìm được một công việc liên quan hay không, như vậy em cũng sẽ không cảm thấy quá buồn chán.”
Đây là vì chắc chắn cô sẽ không thi đỗ đại học nên làm phương án dự phòng trước cho cô.
“Em sẽ thi đỗ đại học.”
Lâm Khê thấy anh nhìn mình, lẩm bẩm một câu, sau đó nắm lấy cánh tay, hôn lên môi anh.
Vì nhan sắc này mà cô đã phải trả một cái giá cao như vậy, cô không thể để mình chịu ấm ức được.
Cô hôn lên môi anh, anh không ngăn cô lại, cũng không nắm lấy cô và hôn lại cô, chỉ dùng một tay ôm eo cô cố định cô lại, một tay vuốt lưng của cô như trấn an để mặc cô làm loạn.
Lâm Khê hôn một lúc, cuối cùng cũng vươn đầu lưỡi ra đảo qua môi anh, khô hanh nóng bỏng. Khô hanh nóng bỏng giống như con người anh vậy, còn mang theo một cảm giác cấm dục lạnh nhạt. Nhưng một khi đã tấn công, cũng giống như con người anh, tàn bạo trực tiếp không để người ta có nửa điểm đường lui.
Cô chỉ quét qua một chút rồi dừng, anh lại lập tức đè cô lên người mình, trước khi anh tấn công, cô giữ chặt lấy anh nói: “Em biết anh cảm thấy em thành tích kém, không thi được đại học. Vậy nếu như em thi đỗ, anh thưởng cho em thứ gì đó có được không?”
“Em muốn gì?”
“Em chưa nghĩ ra, nhưng anh độc tài như vậy, dù sao em cũng phải chừa cho mình một vài đường sống, em muốn gì anh cũng đồng ý với em có được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-69.html.]
“Nếu không quá đáng thì cái gì cũng được.” Anh nói.
Nói xong, trên tay bắt đầu dùng lực.
Lâm Khê bị nắm đến đau, hơi lùi ra một chút, thấp giọng nói: “Anh nhẹ nhàng một chút, em rất đau.”
Giọng nói mềm mại yêu kiều, đôi mắt Lương Triệu Thành càng trở nên u tối, giống như tầng tầng lớp lớp mây đen trước khi giông bão kéo đến.
Lâm Khê chịu đựng nụ hôn tràn ngập tính cướp đoạt của anh, từng đợt vân vê nhào nặn nặng nề, trong lúc nghỉ ngơi mới thở hổn hển nói: “Chính là lúc bình thường anh sẽ không đồng ý, không quá đáng thì chẳng lẽ bình thường anh không đồng ý sao? Nói chung là anh cảm thấy em không thi đỗ.”
Anh cười cười.
Cảm thấy dáng vẻ nũng nịu này của cô với anh rất đáng yêu.
Anh nghĩ, chỉ cần cô ngoan ngoãn làm vợ của anh, anh cũng không có gì là không thể đồng ý với cô.
Cũng giống như lần trước, anh không hề đi vào.
Mặc dù Lâm Khê vẫn có chút ngại ngùng và kinh hồn bạt vía, nhưng rốt cuộc vẫn không sợ hãi như lần đầu tiên của hôm qua nữa, cô cũng biết rằng anh sẽ không làm tổn thương mình.
Xong chuyện, cô không mặc gì cả, bị anh ôm chặt vào trong lòng, cô vuốt ve cơ bắp cường tráng tinh tế của anh, cô rất thích sờ anh như vậy, cảm giác trên tay rất tốt.
Cô hỏi anh: “Không phải anh đã nói chúng ta là vợ chồng hợp pháp rồi sao? Tại sao còn phải nhẫn nhịn?”
Anh cúi đầu nhìn cô, xoa đầu cô rồi nói: “Cho em một khoảng thời gian để thích ứng.”
Lâm Khê:
Mặt cô lập tức đỏ lên, ai cần chứ?
Cô xoay người ôm lấy cổ anh, hôn anh, trên đùi cũng không rảnh rỗi, vòng lấy vòng eo gầy tinh tế của anh, da thịt chạm nhau, cô rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi của anh.
Đồ đàn ông chó, anh muốn nhịn thì cứ từ từ mà nhịn đi.
Thứ hai.
Lúc Lâm Khê đến trường học, Trình Âm đã ngồi vào chỗ. Lâm Khê vừa đến, cặp sách cũng chưa kịp đặt xuống, Trình Âm đã thò đầu sang hỏi cô: “Lâm Khê, cậu và Hạ Hướng Viễn lại ở bên nhau rồi đúng không? Sao lại không nói cho tớ, hại tớ trước đây luôn muốn hỏi cậu mà không dám hỏi, sợ cậu sẽ đau lòng.”
Lâm Khê nhìn cô ấy, cảm thấy chuyện này nên nói cho đàng hoàng. Trước hết là đặt cặp sách lên bàn rồi ngồi xuống, lấy sách giáo khoa buổi sáng ra rồi mới quay lại nhìn Trình Âm nói: “Không có, cậu hiểu lầm rồi, tớ và anh ấy đã sớm không còn quan hệ gì nữa. Còn nữa, Trình Âm, tớ đã kết hôn rồi.”
Quyển sách trên tay Trình Âm rơi bộp xuống bàn, miệng mở to, một lúc lâu sau mới từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại.
Lâm Khê nhìn bộ dạng kinh ngạc của cô ấy, mím môi cười.
Cô cũng không ngờ rằng mình sẽ nói thẳng ra như vậy.
Nhưng nói ra rồi, cô bỗng nhiên cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Chuyện này cũng chẳng có gì cả, cô nghĩ.
Cô cảm thấy gả cho anh cũng rất tốt.
Kiếp trước cô không gặp được người đàn ông nào được lòng cô như anh, sau này chỉ e rằng cũng sẽ không gặp được, cho dù có gặp, cô cũng đâu thể bội tình bạc nghĩa chứ?
Bỏ đi, cứ là anh vậy.
Trình Âm nhìn khóe miệng cong cong của cô, sự ngọt ngào trong nụ cười đó cũng sắp tràn ra rồi, muốn nói gì đó nhưng nhất thời cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Bên kia, Triệu Bắc bước vào phòng làm việc của Lương Triệu Thành.
Anh ấy cầm một bản vẽ đưa cho Lương Triệu Thành nói: “Anh Thành, công ti may mặc XAY đưa cho chúng ta cái này, nói là nhà xưởng và khu kí túc xá đang được xây dựng thô sơ. Có không ít tai họa ngầm, muốn nhờ chúng ta xem giúp bọn họ một chút nên xây lại như thế nào, nói là ông chủ của bọn họ muốn bàn bạc trực tiếp với anh.”
Lương Triệu Thành nghe thấy chữ XAY này, lông mày hơi cau lại một chút.
XAY, Hạ Hướng Viễn, Hạ Viễn, Hướng Viễn, đều có khả năng.
Nhưng lúc này, anh bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng khác.
Anh ném ‘bộp’ một quyển tài liệu lên bàn.
Triệu Bắc giật mình, nói: “Có cần em trả lời bọn họ không?”
Lương Triệu Thành đưa tay nhận lấy bản vẽ trên tay Triệu Bắc, lạnh lùng nói: “Không cần.”