Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 51

Cập nhật lúc: 2024-08-21 21:11:22
Lượt xem: 129

Lúc cửa vang lên tiếng gõ, Lâm Khê đang cùng thím Ngô sắp xếp trái cây ra đĩa.

Cắt từng miếng táo, lê, dưa hấu, còn có nho, Lâm Khê sắp xếp một chút liền biến thành một đĩa trái cây hình hoa.

“Ôi trời, cháu như vậy ai còn nỡ ăn chứ.” Thím Ngô kinh ngạc.

Lâm Khê cười nói: “Nhìn vui mắt cũng được.”

Trong lòng thím Ngô vừa vui vừa buồn, chỉ hi vọng cách ăn uống của nhà họ Diêu này không quá kém, bắt nạt Tiểu Khê.

Đứa bé này quá đơn thuần lương thiện rồi.

Thím Ngô sống ở thôn bên cạnh, con dâu bà ấy làm việc ở xưởng bên này, cũng thuê nhà ở thôn bên cạnh, bà ấy vốn trông con cho con trai con dâu, sau này cháu bà ấy đi học, trong nhà không có việc gì làm nên nhờ người giới thiệu đến nhà họ Lâm nấu cơm làm việc nhà.

Bà ấy làm việc nhà cho nhà họ Lâm cũng nhiều năm rồi, thường nói chuyện với bà Lâm, vô cùng quen thuộc với khách thuê nhà, vì thế đương nhiên cũng biết chuyện Diêu Cầm thích Lương Triệu Thành.

Cũng vô cùng đề phòng cả nhà họ Diêu tới nhà làm khách.

Tiếng gõ cửa vừa vang lên, Lâm Khê ngừng tay, quay đầu nhìn ra cửa, thím Ngô nói luôn: “Tiểu Khê, cháu ngồi đấy, thím đi mở cửa.”

Lương Triệu Thành vốn cũng đang xem Lâm Khê bày trái cây, thấy thím Ngô mở cửa thì cũng đi theo.

Lâm Khê lấy khăn trên bàn lau tay, gọi một tiếng Lương Triệu Thành, Lương Triệu Thành ngừng bước chân quay đầu lại, Lâm Khê đi lên phía trước, rất tự nhiên khoác lấy tay anh, ngẩng đầu nhìn anh cười.

Lương Triệu Thành ngây người.

Cảm xúc mềm mại mịn mạng trên tay truyền đến, đầu tiên là cánh tay, sau đó là cả người cũng tê rần.

Anh vô thức muốn rút tay ra, nhưng Lâm Khê giữ lấy, dựa vào người anh, anh vừa rút liền chạm vào phần nhô ra trước n.g.ự.c cô, nên không cử động nữa.

Lâm Khê nhìn anh, nói: “Chúng ta cùng đi đón bọn họ có được không?”

Ánh mắt trong suốt, anh mím môi, sau đó vẫn lên tiếng nói: “Được.”

Lâm Khê có một khuôn mặt ngây thơ, ánh mắt trong suốt đó, điều anh suy nghĩ chính là, có thể cô đang sợ hãi.

Dù sao thì Diêu Cầm có suy nghĩ như vậy, lần trước cô còn có ý rút lui, giờ cả nhà họ Diêu đã tới đây, giống như thị uy, cô cầu cứu anh, anh không thể hất cô ra.

Anh không biết đối với Lâm Khê mà nói, trong nhà tổ chức tiệc mời khách, cho dù là cô hay là mẹ cô, lúc đón khách đều sẽ tự nhiên khoác tay cha, đây chỉ là một thói quen mà thôi.

Quả thực không nghĩ nhiều như vậy.

Hai người đi về phía trước mấy bước thì cửa cũng mở ra.

Diêu Cầm vào trước, sau đó là Diêu An Quốc và Phương Lan.

Diêu Cầm vốn đang cười, vừa bước vào ánh mắt đã tìm kiếm Lương Triệu Thành, sau khi nhìn thấy anh nụ cười càng tươi hơn, nhưng ánh mắt chạm vào cánh tay đang khoác của hai người, nụ cười lập tức cứng ngắc.

Diêu An Quốc và Phương Lan cũng nhìn thấy hai người.

Cũng hơi kinh ngạc.

Kệ cho bọn họ có tin lời của em gái mình không, nhưng Diêu Cầm nói nhiều như vậy, cũng có ảnh hưởng tới bọn họ.

Nhu nhược, yếu đuối, khóc sướt mướt.

Có một người yêu thanh mai trúc mã, không thích Lương Triệu Thành, bị ép mới không tình không nguyện đính hôn.

Rất sợ Lương Triệu Thành, hai người hoàn toàn không hợp nhau.

Lương Triệu Thành cũng không thích cô, chỉ là rơi vào tình thế ép buộc trước lúc bà Lâm mất mới đồng ý.

Nhưng mà ối giời ơi là hai người trước mặt đây sao?

Cô gái nhỏ tuổi thì nhỏ thật, nhưng da dẻ như ngọc, mặt mũi đẹp như tranh, nhìn một cái khiến người ta sáng bừng mắt, cô đang khoác tay Lương Triệu Thành, thân mật ngọt ngào. Một người xinh đẹp yêu kiều, một người cao to vạm vỡ đứng cạnh nhau như một cặp đôi nam thanh nữ tú, Lương Triệu Thành hơi đen một chút, chưa đến mức độ nam thanh, nhưng nhìn hai người quả thật là một cặp trời sinh, tương xứng vô cùng.

Hơn nữa từ bao giờ mà Lương Triệu Thành để con gái khoác tay mình?

Nhưng đợi khách vào nhà xong, Lương Triệu Thành liền bỏ tay Lâm Khê ra.

“Triệu Thành.”

Sắc mặt Diêu Cầm và Diêu An Quốc đều có chút khó coi, dù sao thì Phương Lan cũng phản ứng nhanh nhất.

Cô ấy mỉm cười chào hỏi, sau đó nhìn về phía Lâm Khê, cười nói: “Nghe nói cậu đính hôn rồi, đây là vợ chưa cưới của cậu sao? Xinh đẹp quá.”

Câu nói này của cô ấy là lời chào hỏi, cũng là đang nhắc nhở Diêu An Quốc và Diêu Cầm.

Cô ấy nhìn một cái là biết em chồng không có cửa rồi.

Cô ấy bắt tay Lương Triệu Thành rồi sau đó giơ tay về phía Lâm Khê, tự giới thiệu: “Chị họ Phương, tên là Phương Lan, làm việc ở bệnh viện số ba, cũng là vợ của đồng chí An Quốc.”

Lâm Khê giơ tay ra bắt tay cô ấy một cách tự nhiên, cười nói: “Em họ Lâm, tên là Lâm Khê, chị Phương gọi em là Tiểu Khê là được rồi ạ.”

Vừa nói vừa mời mọi người cùng vào bàn ngồi.

Trong lòng Diêu Cầm như lửa đốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-51.html.]

Cô ta nhìn thấy đĩa trái cây trên bàn, càng nhìn càng thấy nhức mắt.

Đợi đến khi nhìn thấy thím Ngô bưng trà lên, cuối cùng nhịn không được mà nói: “Ấy, là thím Ngô à, Tiểu Khê, mẹ em không có nhà hả? Nghe nói mẹ em với cha dượng đang tìm nhà, chuyện này là như thế nào vậy? Nghe nói bọn họ chuẩn bị sau này đều ở lại Tân An, sao nhà của bọn em không ở lại đi ra ngoài tìm nhà chứ?”

Từ lúc biết Lâm Khê và Lương Triệu Thành đính hôn, Diêu Cầm đặc biệt quan tâm đến chuyện của Lâm Khê, đương nhiên không bỏ sót chuyện của nhà họ Chu phải chuyển đi.

Nghe nói nhà cũng đã tìm xong, mấy hôm nay đã đang chuyển nhà rồi.

Chén trà trên tay Lâm Khê ngưng lại.

Những người khác vốn đang nói chuyện uống trà, biểu cảm với động tác cũng đều ngừng lại, người nhíu mày, người không vui, hoặc là nhìn Diêu Cầm hoặc nhìn Lâm Khê.

Lâm Khê gẩy trà, nhìn Diêu Cầm cười nói: “Đúng rồi, do tiền thuê nhà của nhà em tương đối đắt, vốn là tạm thời đến nên ở tạm nhà em, nhưng ở thời gian dài thì nhất định phải tìm nơi rẻ hơn một chút.”

Diêu Cầm há miệng, cô ta không ngờ nói đến chuyện này, Lâm Khê không hề thấy ngại ngùng, cứ thản nhiên mà nói ra như vậy.

Cứ như vậy, người ngại ngùng lại chính là cô ta.

Cô ta lúng túng nói: “Đó không phải mẹ em sao? Không phải mấy tháng trước vẫn luôn giặt quần áo, nấu cơm chăm sóc em sao? Em còn đòi tiền thuê nhà bà ấy nữa?”

Thật ra câu này của cô ta cũng không phải cố ý vạch lá tìm sâu.

Chỉ là không thoải mái nên, vội vàng nói ra câu như vậy.

Chuyện này nói ra, dù sao người phải xấu hổ cũng chẳng phải cô ta không phải sao?

Nhưng Lâm Khê chẳng hề thấy xấu hổ bởi chuyện xấu trong nhà.

Cô tiếp tục cười, nói hùng hồn: “Đương nhiên cần tiền thuê rồi, anh em ruột còn tính toán rõ ràng mà. Chị Diêu Cầm, chị nói xem nếu như chị lấy chồng rồi, sau này lại tái giá, hai mươi năm không liên lạc, hai mươi năm sau trở về, còn đem chồng sau, với mấy đứa con của chồng sau đến ở trong nhà chồng trước, còn không trả tiền thuê nhà sao?”

Diêu Cầm:

Mặt cô ta lập tức đỏ bừng.

Đây là lời gì vậy?

Có kiểu lấy ví dụ như vậy sao?

Phương Lan ngồi đối diện nhìn thấy vẻ mặt nghẹn họng của em chồng thì suýt chút nước cười thành tiếng.

Em chồng tốt nghiệp cao đẳng, cũng là người có học hành, mồm miệng lanh lợi, hay ghen tị, cũng không phải cô ấy không nói không lại cô ta, nhưng là con út trong nhà, được cha mẹ chồng chiều. Trước đây cô ấy thường xuyên bị cô ta nói cho đau cả đầu, giờ thấy cô ta bị chặn họng, không thấy buồn cười sao được?

Nhưng ông chồng vẫn đang sầm sì mặt ở bên cạnh, cô ấy cũng không thể cười lộ liễu, vội cúi đầu uống trà để che đi.

Diêu An Quốc không tức giận sao được?

Con người anh ấy cũng được, chỉ có điều tính bênh vực rất lớn.

Thấy Lâm Khê trù ẻo em gái anh ấy như vậy quả thực không biết nặng nhẹ quá rồi.

Anh ấy sầm mặt: “Chồng trước là chồng trước, con gái là con gái, chuyện này sao có thể giống nhau?”

“Sap chuyện này có thể không giống nhau?”

Lúc Lâm Khê nhìn khuôn mặt Lương Triệu Thành có thể thấy không tự nhiên, nhưng nhìn người khác thì hoàn toàn không có bất cứ chướng ngại tâm lý nào.

Cô nói: “Đây là người mẹ và gia đình của người chồng sau không liên lạc hơn mười mấy hai mươi năm, ngày mai cô bà gì đó tới, ngày kia em trai em gái của anh Lương hoặc những họ hàng khác nữa đến, có phải em cũng phải để họ ở miễn phí dài ngày? Hơn nữa nhà của nhà em cũng chẳng phải của mình em, mà còn là của em trai em nữa, cho dù là của một mình em thì cũng không làm như thế được đúng không?”

Câu nói này lại đ.â.m Diêu Cầm một nhát.

Bởi vì hồi trước lúc Diêu Cầm mới nghỉ việc tới Tân An nửa năm, ở trong nhà Diêu An Quốc và Phương Lan, không bỏ một cắc tiền thuê nhà nào cả.

Chuyện này không có ai cảm thấy có gì không đúng.

Nhưng đối diện với khuôn mặt hùng hồn của Lâm Khê, thì cảm thấy cô ta không đúng, cũng không biết phải nói như nào nữa.

Diêu An Quốc nhíu mày.

Anh ấy giờ thực sự cảm thấy cô gái này không xứng với Lương Triệu Thành rồi.

Anh ấy đang muốn nói gì đó, thím Ngô ở bên cạnh đã chen vào.

Bà ấy nói một tràng với Diêu Cầm: “Cái lý nó như thế đó, Tiểu Diêu còn nhỏ, chưa có gia đình lại ở bên ngoài suốt, có thể không có ai dạy cháu những đạo lý quản lý gia đình này.”

“Thím nói với cháu, thân thì thân, nhưng lý là lý phải phân chia rõ ràng, giống như cháu, đến Tân An cũng không phải thuê nhà bên ngoài sao? Nếu như cứ ở mãi trong nhà anh trai chị dâu, chắc chắn là không được, nếu như có gia đình rồi, càng không thể đưa chồng con cháu tới nhà anh trai chị dâu được.”

“Cho dù anh trai chị dâu tốt bụng, cháu cũng không thể làm vậy, nhà anh trai chị dâu, nhà ngoại, người tái giá có gia đình riêng rồi, không thể đưa cả nhà tới nhà người khác ăn ở. Sau này cháu phải nhớ lấy, nếu không cho dù họ hàng có thân thiết nữa thì sớm muộn cũng giở mặt thôi.”

Diêu Cầm: Bà, bà có ý gì!

Giống như cô ta là người như vậy, muốn dựa dẫm vào nhà anh trai chị dâu, dựa dẫm vào nhà chồng trước ăn không ở không vậy, cô ta tức đến mặt mũi trắng bệch.

Cô ta tức điên, quay ra lại thấy Lâm Khê nhỏ nhẹ hỏi Lương Triệu Thành: “Anh Lương, công ty anh cũng không làm như vậy đúng không?”

“Ừ.”

Diêu An Quốc bênh vực, Lương Triệu Thành cũng bênh vực.

Loading...