Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 47
Cập nhật lúc: 2024-08-21 21:11:11
Lượt xem: 130
Lương Triệu Thành quả thật rất tức giận.
Anh không phải tức giận cô, chỉ là tức giận chuyện tùm lum này, trước giờ xử lý những chuyện này anh đều quyết đoán nhanh gọn, còn nữa, loại rác rưởi này sao ngày thường cô lại thường xuyên qua lại với cô ta?
Vì vậy lại có chút ghét bỏ.
Lại còn nghe thấy cô bỗng nhiên cúi đầu nói “cchuyện hôn sự này quả thực không công bằng với anh, không ly hôn lòng tôi bất an”, anh lại càng tức giận hơn.
Vốn Hạ Mỹ Liên điên điên rồ rồ như vậy, sợ dọa cô sợ, anh còn nghĩ có nên an ủi cô mấy câu không, nhưng nghe thấy mở miệng ngậm miệng đều là “ly hôn”, anh lại tức giận đến mức không muốn nói năng gì.
Anh xoay người rời đi, nhưng vừa xoay người thì dẫm vào vũng nước trên nền nhà, rồi lại thấy dáng vẻ cúi đầu “ủ rũ”.
Anh bỗng nhiên nhớ đến rất nhiều chuyện trước kia.
Anh trước đây thật ra không ít lần thấy cô buồn bã, không ít lần thấy cô khóc trong những ngày tháng sau khi bà nội cô mất.
Nhưng anh chưa từng có bất cứ cảm xúc nào, cũng chưa từng dỗ dành cô.
Hoặc còn từng tỏ ra chán ghét.
Rất nhiều chuyện, anh trước giờ đều không phải người có kiên nhẫn.
Chuyện này có vẻ như là nguyên nhân khiến cô hiểu lầm anh rất miễn cưỡng với cuộc hôn nhân này cũng như không chịu thừa nhận nó.
Nghĩ tới dáng vẻ tràn đầy sức sống sáng nay của cô, bước chân của anh rốt cuộc cũng dừng lại.
“Không cần.”
Sắc mặt anh dịu đi một chút, nhưng ngữ điệu vẫn cứng nhắc: “Kết hôn thì cũng đã kết hôn rồi, đó là trò đùa sao? Giống như cô ta đã nói, tôi sống ở đây hai năm rồi, chuyện trước đây, tôi có mắt nhìn, trước khi đăng kí kết hôn cũng đã suy nghĩ rồi, trang đó cũng qua rồi. Giờ em nói với tôi là không có thì tức là không có, tôi tin em, tôi cũng nhìn thấy em đối xử với những người đó, thấy thái độ em xử lý những chuyện này. Vì vậy em không cần lo lắng tôi sẽ vì lời nói của người khác mà nảy sinh hiểu lầm với em. Còn về chuyện kết hôn…”
Anh nhíu mày, ngữ khí càng thêm cứng rắn: “Em nói không có thì không cần phải bất an. Còn về những người này, trước đây không phải tôi đã nói với em, nếu em cảm thấy phiền phức, chúng ta trực tiếp nói với mọi người bên ngoài rằng chúng ta đã đăng kí kết hôn rồi, sẽ sắp xếp thời gian phù hợp để tổ chức hôn lễ. Sau này bọn họ còn đến tìm em, nói bọn họ đến tìm tôi là được, tôi sẽ xử lý.”
Lâm Khê:Nói giải trừ hôn ước, còn chẳng phải tôi đây sợ anh ấm ức sao?
Không giải trừ thì không giải trừ vậy? Cần gì nói kết hôn mà như kết thù vậy chứ?
Lâm Khê đợi anh, vẫn đang nghĩ muốn nói gì đó, bên ngoài lại vang lên tiếng “rầm rầm”. Trần Dã mặt đỏ bừng xông vào, ném cái gậy phơi quần áo rồi nói với Lâm Khê: “Chị, lần sau con đĩ đó còn dám đến thì chị nói với em, em đánh c.h.ế.t nó!”
Lâm Khê: Cậu em được đó!
Nhưng mở miệng ra nói “con đĩ”, “đánh chết” thì Lâm Khê lại thở dài lần nữa.
Thằng bé này, học được những từ này ở đâu, hơn nữa lúc này giống như một con thú nhỏ xù lông, toàn thân đều phòng bị thế giới bên ngoài.
Trong lòng Lâm Khê nổi lên tình cảm phức tạp, vừa đau lòng, khó chịu vừa chua xót, giơ tay kéo nó, xoa đôi tay vẫn còn đang gồng căng của nó, dịu dàng nói: “Được, lần sau cô ta mà còn đến nữa thì chị nhất định nói với em, đi ngủ trước đi, cẩn thận sàn nhà có mảnh thủy tinh vỡ, đừng dẫm lên, về phòng đi.”
Vừa nói cô vừa kéo cậu ra ngoài, sau đó xoay đầu nói với Lương Triệu Thành vẫn đứng bên cạnh: “Anh Lương, những chuyện đó để sau hẵng nói, tôi xuống dưới lấy chổi quét chỗ này.”
“Em đứng đó đi, tôi xuống lấy.” Anh nói.
Lâm Khê đưa Trần Dã đi ngủ, thuận tiện lại hỏi nó mấy câu liên quan đến chuyện nhà họ Hạ, lúc này mới về phòng của mình.
Về phòng đã thấy sàn nhà được quét dọn sạch sẽ, Lương Triệu Thành đứng trước giá sách của cô, không biết đang nhìn cái gì, nhưng hiển nhiên đang đợi cô.
Trái tim của Lâm Khê bỗng chốc lại vọt lên.
Dù sao cũng là nửa đêm, người đàn ông đứng đó còn là người đã trải qua s.ú.n.g đạn thật trong chiến tranh, toàn thân đều là cảm giác áp bức.
Người đàn ông nửa quen thuộc nửa lạ lẫm, còn có quan hệ đăng kí kết hôn với cô.
Cô vịn cửa, gọi một tiếng “anh Lương”.
Lương Triệu Thành quay lại, đối diện với ánh mắt đem theo một chút phòng bị và hoài nghi của cô.
Đây là ánh mắt gì?
Lúc trước nói “ngủ với chồng cô à” không phải rất thuận miệng sao, rất hùng hồn sao?
Còn có sáng nay khoác tay anh, không phải rất tự nhiên ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-47.html.]
Cũng không biết những lời đó cô học từ đâu nữa.
Vốn đang đợi cô, còn muốn nói gì đó nhưng nhìn vào ánh mắt này của cô lại mất hết hứng thú nói, nên anh chỉ nói: “Ngủ sớm đi, đừng suy nghĩ linh tinh.”
Nói xong thì vượt qua cô đi xuống nhà.
Cũng không nhìn cô thêm một chút nào nữa.
Lâm Khê: ???
Người đàn ông như vậy, cô căng thẳng cái gì?!
Anh căn bản không có chút hứng thú nào với cô!
Nghĩ tới đây cô nhịn không được mà đi tới gương ở bàn trang điểm để soi, vẫn giống như trước đây da trắng nõn nà, xinh đẹp, eo thon chân dài, nhưng cũng có thể không có được dinh dưỡng tốt như cô trước đây. Dậy thì kém một chút, còn có không giống như cô từ nhỏ đã học khiêu vũ, đường cong cơ thể vẫn kém hơn trước đây một chút, cô cần phải chú ý, mỗi ngày sắp xếp để mình luyện tập hẳn hoi.
Đầu óc bỗng chốc không biết đã xa xôi tận nơi nào rồi.
Tối nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lâm Khê đương nhiên không ngủ nhanh được như thế.
Cô nằm trên giường một lát, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh buổi sáng gặp Hạ Hướng Viễn, còn có hình ảnh điên cuồng của Hạ Mỹ Liên trước đó, hai hình ảnh liên tục thay thế nhau, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường.
Chỗ nào không bình thường chứ?
Cuối cùng cô nghĩ đến gì đó, vùng dậy.
Là tình hình hiện tại của nhà họ Hạ.
Sự điên cuồng, bất lực, tuyệt vòng của Hạ Mỹ Liên, tuy những thứ này cảm thấy cô ta có bệnh thần kinh, nhưng lại cảm thấy bình thường.
Ngược lại là Hạ Hướng Viễn, sự âm u, ung dung không phù hợp với khuôn mặt của anh ấy, còn có cái ánh mắt giống như từ trên cao nhìn xuống, sự bi quan chán đời trên người anh ấy, nhưng không hề có một chút hoảng sợ. Sự đau khổ, tự ti, đấu tranh giãy dụa khi rơi vào hoàn cảnh khó khăn, mà là bi quan chán đời, cũng giống như sự bi quan chán đời của kẻ ở tít trên cao.
Anh ấy dường như, căn bản không bị hoàn cảnh khó khăn hiện giờ vây lấy.
Tại sao?
Còn có, mọi người đều nóinói anh ấy và “cô” là thanh mai trúc mã, tình cảm hai người tốt biết bao, anh ấy đối với “cô” tốt biết chừng nào, yêu “cô” biết bao nhiêu, nhưng sáng nay gặp cô thực sự không hề thấy.
Ánh mắt anh ấy nhìn cô luôn giống như đang dò xét, giống như đang nhớ lại? Giống như muốn tìm ra cái gì đó không thể nói ra không có chút tình cảm nào cả, nhưng tình cảm đó giống như ngắm hoa trong sương, xa xôi vời vợi, tình cảm không thực tại.
Hạ Hướng Viễn này, tim Lâm Khê đập mạnh, anh ta không bình thường.
Cô không ngủ lại được, đứng dậy đi lại mấy vòng trong phòng, thậm chí còn xốc nổi muốn sang phòng bên cạnh lôi Trần Dã dậy hỏi chuyện trước đây của Hạ Hướng Viễn và cô, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời mà thôi.
Vừa mới nảy ra cô đã ấn xuống rồi.
Thôi được rồi, cô nói với chính mình, mặc kệ Hạ Hướng Viễn ra làm sao, cô cũng sẽ không có quá nhiều giao tiếp với anh ấy. Nhìn thái độ sáng nay của anh ấy, anh ấy đối với cô cho dù không có tình cảm nồng nhiệt nhưng cũng không có ác ý, cũng không có ý dính lấy không buông, như vậy không tốt sao?
Sau này cứ như vậy là được.
Cô đi đến trước bàn, rút ngăn kéo ra nhìn phong bì bên trong.
Đó là số tiết kiệm và tiền Lương Triệu Thành đưa cho cô.
Cô cầm lên mở ra, so sánh Hạ Hướng Viễn hay Lương Triệu Thành khiến cô an lòng hơn.
Tuy rằng anh không thích cô, nhưng như vậy hình như lại càng khiến lòng cô thoải mái hơn.
Cô cầm lấy sổ tiết kiệm, lật giở, phát hiện ra sổ tiết kiệm này mở từ hai năm trước, bên trên cơ bản chỉ có tiền vào chứ không có tiền ra, con số ở dưới cùng là hơn sáu mươi tám nghìn, giờ là những năm chín mươi, là rất nhiều tiền ấy nhỉ?
Cô thu tiền thuê nhà cũng phải thu rất lâu!
Tuy không định tiêu, nhưng Lâm Khê vẫn thở dài một cái, nhiều tiền quá.
Cô cầm cuốn sổ tiết kiệm đó, suy nghĩ rồi ngủ thiếp đi mất, đây còn là một giấc ngủ ngon.
Ngày hôm sau lúc Lâm Khê tỉnh dậy nhìn thấy sổ tiết kiệm trên giường còn ngây người, cô bỗng chốc nghĩ tới tất cả mọi chuyện xảy xa tối qua, vội vàng nhảy lên, nhét cuốn sổ tiết kiệm vào ngăn kéo. Lúc này mà để Lương Triệu Thành nhìn thấy tối qua cô lấy cuốn sổ tiết kiệm của anh để lên đầu giường ngủ cùng, chẳng phải sẽ khiến anh cảm thấy cô là một đứa ngốc biến thái, mê tiền thậm chí còn mê mẩn anh sao.
Trời ơi!