Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 42
Cập nhật lúc: 2024-08-21 21:10:56
Lượt xem: 130
Hạ Hướng Viễn nhìn đứa em gái trước mắt, trong mắt tràn đầy hoảng loạn, sợ sệt và non nớt, trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt đậm phấn son mấy năm sau, nói lại một lần nữa, “Anh yêu cô ấy như vậy, nhưng cô ấy lại vì một trăm năm mươi nghìn đồng nhìn nhà chúng ta nhà tan cửa nát, cũng không chịu lấy anh.”
Anh ấy giơ tay chậm rãi gỡ bàn tay đang túm chặt lấy quần áo anh, khẽ nói: “Ông ta muốn bán, tại sao em lại để ông ta bán?”
Nhìn thấy ánh mắt ngây dại trong chốc lát của cô ta, anh ấy giật giật khóe miệng, khuôn mặt cứng đờ không có chút dịu đi, chỉ bổ sung tiếp một câu, “Yên tâm, ông ta không bán em được đâu.”
Anh ấy đã giăng lưới, sẽ khiến ông ta sớm cút vào tù, ngoan ngoãn ở trong đó, vĩnh viễn đừng có ra ngoài.
Ở kiếp trước, từ lâu anh ấy đã điều tra căn cơ gốc gác của từng kẻ đó một.
Tuy đã giăng lưới nhưng anh ấy không có cách nào nói rõ ràng với bọn họ.
Anh ấy không muốn ở lại thêm một khắc trong căn nhà đã không biết từng xảy ra bao nhiêu cuộc cãi vã, cuối cùng tràn ngập m.á.u tươi, tối tăm ẩm thấp, khiến anh ấy nghẹt thở.
Nghĩ đến Lâm Khê khoác tay Lương Triệu Thành lại càng khiến anh ấy đau đầu.
Anh ấy đẩy bọn họ ra rồi lại ra ngoài.
Chỉ có điều lúc gần ra cửa, anh lại nói thêm một câu “Đừng đi tìm cô ấy, đừng đi tìm Tiểu Khê, chuyện này con sẽ giải quyết.”
Hạ Hướng Viễn rời đi, Hà Quế Phân và Hạ Mỹ Liên cuối cùng cũng ngưng khóc.
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau.
Hà Mỹ Liên vô cùng hoang mang, nói: “Mẹ, ý của anh là gì vậy? Anh ấy không cho chúng ta đi tìm Tiểu Khê là cớ làm sao?”
Hà Quế Phân đau tới đứt gan đứt ruột: “Cái thằng này đã thành ra như vậy rồi, còn thương yêu Tiểu Khê như vậy, sợ làm tổn thương con bé, nhưng nó giải quyết, nó muốn giải quyết như thế nào đây? Cha con thì sao, con cũng sao đây? Nhà chúng ta phải làm sao?”
Hà Mỹ Liên nghe vậy càng thêm hoang mang: “Mẹ, con đi ra ngoài xem xem.”
Cô ta đi theo anh trai ra ngoài, muốn xem xem anh ấy có đi tìm Lâm Khê hay không.
Nhưng ra ngoài rồi, từ xa cô ta nhìn thấy anh trai mình đi vòng qua nhà họ Lâm rồi đi thẳng ra khỏi thôn Lâm Hạ.
Hà Mỹ Liên ngồi ở đầu thôn, đợi đến tận khuya cũng không đợi được anh trai cô ta trở về.
Nói đến Lâm Khê và Lương Triệu Thành.
Lương Triệu Thành về đến công ty thì cũng đã gần mười một giờ, họp hành và xử lý xong một số chuyện gấp thì cũng đã một giờ chiều, buổi chiều cùng Triệu Bắc bàn bạc chuẩn bị một số hạng mục đầu tư, Triệu Bắc mới tìm cơ hội hỏi anh, “Anh Thành, buổi sáng anh nói phải cùng chị dâu Lâm đi tới ủy ban thôn là có chuyện gì à?”
Lương Triệu Thành đi tới Bắc Thành hơn một tháng, có không ít việc ở hạng mục, tuy các hạng mục đều có nhân viên cụ thể theo sát nhưng có một số chuyện vẫn cần chính tay anh giải quyết, ngoài ra cũng có mấy hạng mục phải đấu thầu, còn có không ít người nghe nói anh đã về nên cũng gọi điện thoại tới, chính vì vậy anh mới vừa về đã bận rộn vô cùng, nhưng dù như vậy lại vẫn cùng Lâm Khê tới ủy ban thôn, buổi tối còn về sớm đi mua đồ ăn cho cô nấu cơm khiến Triệu Bắc hơi lo lắng.
“Không có chuyện gì, chỉ là để nhà họ Chu chuyển đi thôi.”
Nói xong anh ngừng một lát rồi nói tiếp, “Cậu đi sắp xếp một chút, xem xem đám Tiểu Từ hoặc đám ông Thái có căn nhà rẻ nào không, động tay động chân để bọn họ chuyển vào đó ở, sau này bọn họ có động tĩnh gì thì nói với tôi một tiếng.”
Đám Tiểu Từ và ông Thái đều là người trong đơn vị bộ đội của anh, sau này giải ngũ thì đến thành phố Tân An làm việc.
Tiểu Từ làm trưởng phòng ở một phòng bảo vệ thuộc một tập đoàn lớn, ông Thái lại mở một công ty bảo vệ, là kiểu mà Lâm Khê vốn nghĩ.
“Anh Thành,”
Lương Triệu Thành nói xong liền cúi đầu nhìn giấy tờ trong tay, không ngờ Triệu Bắc còn chưa đi, lại gọi anh một tiếng.
Anh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt do dự của Triệu Bắc nói, “Buổi sáng tiểu đoàn trưởng Diêu có gọi điện thoại tới, nghe nói anh về rồi, muốn hẹn anh chiều mai hoặc là tối mai ăn cơm, tập đoàn của bọn họ gần đây có một hạng mục chuẩn bị gọi thầu, vừa hay có thể gặp mặt bàn bạc.”
Tiểu đoàn trưởng Diêu là anh trai của Diêu Cầm - Diêu An Quốc.
Trước đây Triệu Bắc là một đại đội trưởng thuộc tiểu đoàn của Lương Triệu Thành, có quen biết với tiểu đoàn trưởng Diêu An Quốc hàng xóm, nhưng cũng không thân thiết cho lắm, vì vậy lúc nói chuyện riêng vẫn quen gọi anh ấy là tiểu đoàn trưởng Diêu.
Lương Triệu Thành nhìn mặt Triệu Bắc một lượt rồi nói: “Là cậu nói với anh ta tôi về rồi hả?”
“Không có,”
Triệu Bắc vội vàng phủ nhận, nói: “Chuyện này làm gì cần tới em nói, Diêu Cầm không phải từ lâu đã biết anh về rồi ư?”
Lương Triệu Thành im lặng một lát, nói: “Chuyện này đợi tối về tôi hỏi Tiểu Khê, tiện thì lúc nào đó mời anh ta tới ăn cơm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-42.html.]
“Anh Thành?”
Triệu Bắc kinh ngạc.
Cậu ấy vì sao lại do dự, đến đứa thần kinh thô như cậy ấy nghe thấy lời mời của Diêu An Quốc cũng biết trong đó sợ là có chuyện của Diêu Cầm.
Anh Thành của cậu ta lại trực tiếp mời Diêu An Quốc tới nhà?
“Thế có phải mời chị dâu Diêu và Diêu Cầm cùng đến không ạ?”
Trong đầu Lương Triệu Thành lóe lên đôi mắt cười của Lâm Khê, nụ cười thuần khiết nhưng cũng có chút xảo quyệt, ngưng một lát rồi nói: “Tôi hỏi Tiểu Khê trước đã.”
Cứ mở miệng ra là “Tiểu Khê”, Triệu Bắc cũng không biết nói gì mới phải.
Muốn phản đối ấy à thì không có lập trường gì, những lời đó anh Thành của cậu ấy không cho phép cậu ấy nói.
Nhưng cậu ấy lại cảm thấy anh Thành dường như quá để ý Lâm Khê một chút rồi.
Tối nay Lương Triệu Thành về nhà cũng sớm.
Mới lắp xong bếp gas, tuy dặn dò Tiểu Khê không cần nấu cơm nhưng vẫn có chút không yên tâm.
Lúc về nhà quả nhiên nhìn thấy Lâm Khê ở trong bếp, bếp gas đang đun một thứ gì đó, trong không khí truyền đến một mùi hương thơm phức.
Anh đứng phía sau cô nhìn một vòng, vẫn bình thường không tổn hại gì hết, cũng không nói năng gì thêm.
“Nấu gì đó?”
“Canh sườn củ cải cà rốt.”
Lâm Khê cười nói, “Hầm hơn một tiếng cũng gần xong rồi.”
Lâm Khê mua sườn, rau cải, đậu phụ khô, ớt ngâm còn có bí ngòi và tôm biển tươi.
Sườn hầm canh, tôm biển thì cho luộc là xong, những thứ còn lại thì xào đơn giản, Lâm Khê cảm thấy cô cũng làm được, tuy nhiên Lương Triệu Thành đã về rồi, anh muốn làm thì cô trực tiếp giao cho anh, thuận tiện nói với anh: “Thím Ngô về rồi, nói với tôi ngày mai có thể tới giúp, như vậy anh không cần cố ý về nhà nấu cơm, tới giờ ăn cơm về nhà là được.”
Anh “Ừ” một tiếng, rồi nhớ đến chuyện Triệu Bắc nói Diêu An Quốc tới ăn cơm, có thím Ngô cũng càng thêm tiện, nên thuận tiện nói cho cô chuyện này: “Diêu An Quốc là anh trai của Diêu Cầm, Diêu Cầm có thể cũng sẽ cùng tới, nếu như em không thích cô ta thì tôi chỉ mời một mình Diêu An Quốc ăn cơm.”
Lâm Khê lập tức hiểu ý của anh.
Có vẻ nhưng muốn chính thức giới thiệu cô với Diêu An Quốc, có ý muốn khuyên Diêu Cầm rút lui, như vậy không cần nói gì cả, mọi người đều hiểu ý, đương nhiên biết phải làm gì.
Nếu như anh một mình tìm Diêu An quốc, phải nói rõ ràng, nhưng anh vốn chưa từng động chạm gì tới Diêu Cầm, phải nói rõ ràng như thế nào?
Đương nhiên gián tiếp khuyên rút lui thì tốt hơn, mọi người dù sao cũng là những người có mặt mũi.
Anh giúp cô nhiều như vậy, giờ là lúc cô trả ơn, nghe anh nói như vậy, sau khi đã hiểu ra ý của anh, lập tức cười nói: “Không sao, để bọn họ tới đi, tuy nhiên đây là lần đầu tiên tôi mời bạn bè của anh tới nhà chơi, có thể nói đơn giản cho tôi biết chuyện của Diêu An Quốc và vợ anh ấy không? Còn có chỗ nào cần chú ý thì nói với tôi một tiếng.”
Khó lắm mới có thể giúp được anh, cô đương nhiên tận tâm tận lực.
Tuy nhiên cô tích cực cẩn thận như vậy, anh lại có chút hiểu nhầm, chỉ coi là cô rất để tâm đến chuyện có thể làm vợ anh thật tốt hay không.
“Không có gì cần chú ý, tuy nhiên có một chuyện.”
Anh nói từ từ, “Chính là chuyện chúng ta đăng kí kết hôn, lúc trước em nói chúng ta phải sống cùng một thời gian để thích ứng, khoan hãy nói cho người ngoài, chỉ nói đính hôn, điều này cũng không tính là sai dù sao thì chúng ta cũng chưa tổ chức lễ cưới, bỗng nhiên nói đã đăng kí kết hôn trước mắt cũng không dễ giải thích. Nhưng giờ chúng ta đã sống cùng nhau rồi, chỉ nói đính hôn thì rốt cuộc cũng không tốt cho em, nói là gần đây chúng ta đã đăng kí kết hôn đi, nhưng đám cưới vẫn phải đợi đến Tết tôi đưa em về Bắc Thành mới tổ chức, sau khi về em muốn tổ chức đám cưới lần nữa ở đây hoặc là mở tiệc mời cơm cũng được.”
Lâm Khê: ???
Lâm Khê vốn đang rửa đĩa.
Đĩa đã sạch chỉ cần tráng qua nước đưa cho anh xúc đồ ăn, nghe thấy anh nói một tràng như vậy, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh, trượt tay làm cái đĩa rơi xuống đánh “choang” một tiếng rơi xuống bồn rửa bát.
Lâm Khê bị tiếng “choang” này làm cho giật mình, vội cúi xuống nhìn, thấy đĩa vẫn lành lặn, trong lòng mới thở phào một cái.
Trong bồn rửa bát vẫn còn một cái muôi gỗ để ở dưới nên đĩa rơi xuống không bị vỡ.
Cô giơ tay nhấc cái đĩa lên, giống như trong tay phải cầm thứ gì đó mới có thêm tự tin.