Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 30
Cập nhật lúc: 2024-08-20 20:52:54
Lượt xem: 150
Chu Mỹ Châu không xấu, khuôn mặt gầy, mắt tròn xoe, chỉ là do trước kia vẫn luôn sống ở trên núi, nên màu da có hơi đen.
Cô ta vừa bước vào phòng vừa nói chuyện với Lý Huệ Huệ, nói: “Không có gì, chị đang chuẩn bị đi tới nhà tìm chị của chị đây, tí nữa chị sẽ đi với về với chị ấy.”
“Chị.”
Cô ta vừa vào phòng buông tay của Huệ Huệ ra, chạy chậm tới bên người Lâm Khê, nắm lấy cánh tay cô.
Lâm Khê vốn không quen làm động tác thân mật với những người không thân, huống chi người này con là con gái của Trương Tú Mai và Chu Lai Căn?
Cô thấy cô ta xông tới, liền nhanh chóng đứng lên, xoay người đi đến bàn, cầm bình thuỷ rót nước.
Chu Mỹ Châu chỉ có thể dừng lại.
Cô ta nói: “Chị, thân thể chị tốt hơn rồi sao? Ngày hôm qua em qua nhà tìm chị nói chuyện, nhưng Trần Dã không cho em đi vào, nói là chị đang ngủ, kêu em đừng làm phiền chị, đi tận hai lần, nhưng đều không cho em vào cửa.”
Cô ta mách lẻo về Trần Dã
Nhưng lời này cũng là thật sự, Trần Dã luôn là ngăn cản cô ta đi gặp Lâm Khê.
Tính tình của Trần Dã xưa nay đều không tốt, cả ngày chỉ biết đánh nhau gây chuyện, nhưng chị cậu lại che chở rất tốt, có cái gì cũng nghĩ tới cậu trước tiên, cô ta thấy thế liền nhìn không quen, trong lòng cô ta rất khó chịu, cho nên mỗi lần nói chuyện đều phải len lén mách lẻo nói xấu cậu.
“À, vậy chắc là lúc đó chị đang ngủ.”
Lâm Khê nói.
Không có an ủi, cũng không nói câu “Trở về chị sẽ nói với Tiểu Dã, sau này không được cản em nữa”.
Chu Mỹ Châu bĩu môi, lúc này Lâm Khê rót nước xong, cô ta không bỏ cuộc mà lại chạy tới bên người cô, nhưng bởi vì Lâm Khê đang đứng thẳng bưng ly nước, nên không ôm cánh tay được.
“Chị, em vừa mới nhìn thấy Huệ Huệ đeo vòng cổ ngọc trai của chị, thật xinh đẹp, chị, em cũng muốn.”
Cô ta làm nũng.
Sắc mặt Tôn Văn Thục khó coi.
Huệ Huệ cúi đầu cắn môi.
Tay cô bé đặt trên vòng cổ trên ngực, mới vừa rồi Chu Mỹ Châu tính duỗi tay lấy, nói là “Muốn nhìn xem”. Cô bé trước nay luôn dễ nói chuyện, lúc này lại kiên quyết từ chối, làm Chu Mỹ Châu trở mặt.
Lâm Khê nghe Chu Mỹ Châu nói còn hơi nghẹn họng mà nhìn, con nhóc này vậy mà lại nói thẳng ra.
“Ừ, chị cũng cảm thấy đẹp nên mới đặc biệt lấy ra đưa cho Huệ Huệ đấy.”
Lâm Khê nhấn mạnh hai chữ “đặc biệt”, dừng một chút, lại bỏ thêm một câu, “Nếu em muốn thì về nói cha mẹ mua cho, trong trung tâm thương mại Bạc Kiều chắc chắn là có bán.”
A?
Chu Mỹ Châu phản ứng không kịp, ngay sau đó lại chu miệng, làm nũng: “Chị, em nhớ là chị không phải có hai cái vòng cổ sao? Chị cho Huệ Huệ một cái, còn cái kia cho em được không?”
“Không được!”
Lâm Khê trực tiếp từ chối.
Cô không sợ bị nói là bắt nạt trẻ con, thời buổi này, Trần Dã mười tuổi đều đã biết đưa hộp tiền tiết kiệm cho cho cô, giúp cô cầm gậy đuổi người, một cô gái mười hai tuổi cũng không nhỏ nữa rồi thì phải? Nhìn Lý Huệ Huệ bên cạnh cô ta xem, rõ ràng còn nhỏ hơn cô ta một tuổi, vậy mà còn lễ phép có chừng mực hơn cô ta nhiều.
Coi cô là người tiêu tiền như rác sao?
Nghĩ như vậy, cô ngay cả giáo dục cô ta cũng lười.
Cô nói: “Chị chỉ có hai cái vòng cổ ngọc trai, nhưng đã đưa một cái cho Huệ Huệ rồi, cái còn lại chị muốn để lại cho mình.”
Nói xong lại nhíu mày, nói: “Mỹ Châu, cái này là đồ của chị, đồ của chị thì chị muốn tặng cho ai, không tặng cho ai, chị sẽ tự mình suy xét, không phải cứ có người tìm chị bảo là muốn có cái gì của chị là chị sẽ cho, lần sau đừng mở miệng đòi chị cái gì nữa, em như vậy sẽ làm chị khó chịu, làm chị nhìn thấy em sẽ không muốn gặp em nữa.”
Chu Mỹ Châu: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-30.html.]
Cô ta sững sờ, sau đó vành mắt cũng lập tức đỏ lên, cắn răng, sau đó rưng rưng nước mắt, giọng the thé nói: “Chị, vì sao chị lại nói như vậy? Chị là chị ruột của em, chị thật bất công, chị không phải nói là sẽ đối tốt với em sao? Thế mà bây giờ chị lại đối xử với con gái nhà người khác còn tốt hơn em.”
Từng câu từng chữ này quả thực làm Lâm Khê bất lực đến cạn lợi.
Chưa nói tới việc nguyên chủ “Lâm Khê” với cô ta vốn dĩ không phải là một cặp chị em lớn lên cùng nhau bình thường, cho dù là chị em bình thường lớn lên cùng nhau, thì cũng không cần phải thỏa mãn mọi yêu cầu của cô ta, mặc kệ cô ta "ta cần ta cứ lấy", cô không thoả mãn yêu cầu của cô ta, cô ta liền nói cô không tốt, đối với người khác so đối với cô ta còn tốt hơn? Cái này gọi là cái gì nhỉ, bắt cóc tình cảm sao?
Điệu bộ này có phải hơi quen mắt không, có phải giống y chang mẹ cô ta không?
Chẳng qua một người là dùng tình thương của mẹ và nước mắt để che giấu, còn một người là không biết che giấu.
Nhưng bản chất thì có chỗ nào khác nhau?
Song cả hai bộ dáng này, Lâm Khê đều không ăn.
Lâm Khê đặt ly nước trên tay lên bàn, tay ôm ngực, nói: “Chu Mỹ Châu, chị và em chỉ mới quen biết nhau được hai mươi ngày, nhưng Huệ Huệ đã ở đây mấy năm rồi, cảm tình giữa chị với con bé đương nhiên là tốt hơn, chị đối tốt với con bé không phải là bình thường sao? Đừng gọi chị là chị em, chị họ Lâm, em họ Chu, chị đã không biết tới em mười mấy rồi, sau đó em đột nhiên nhảy ra, chẳng lẽ chị có cái gì thì phải cho em hết sao? Ai dạy cho em cái ý nghĩ này? Đừng nằm ra đất ăn vạ chị, nơi này là thôn Lâm Hạ, không phải là thôn nhà họ Chu, em dám nằm ra đất khóc lóc om sòm, chị liền khua chiêng gõ trống gọi người của toàn thôn tới xem xem có phải là chỉ cần em mở miệng đòi hỏi là chị phải cho em hết hay không.”
Chu Mỹ Châu: “...”
Cô ta không biết “chị” của cô ta sao tự nhiên lại biến thành như thế này?
Nhưng cô ta không có cách nào khác, vừa xấu hổ vừa tức giận lại vừa ủy khuất, xoay người hung hăng đẩy Huệ Huệ một cái rồi khóc lóc lao ra ngoài.
Chu Mỹ Châu chạy đi, trong phòng trước tiên yên tĩnh vài giây một cách kỳ lạ, sau đó Lâm Khê hỏi Huệ Huệ mới vừa rồi bị đẩy đến lảo đảo, bây giờ đã đứng yên được lại một câu: “Em không sao chứ, Huệ Huệ?”
Huệ Huệ mím môi, lắc đầu.
Cô bé có chút khẩn trương, nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ.
Cô bé không thích Chu Mỹ Châu.
Từ lúc Chu Mỹ Châu dọn đến nơi này, mỗi lần cô ta thấy cô bé có cái gì là lại quay đầu tìm Lâm Khê đòi cái đó, hoặc là tỏ vẻ đáng thương bán thảm, hoặc là làm nũng giả bộ đáng yêu mà đòi hỏi, dù sao cô bé có cái gì, ngày hôm sau liền xuất hiện ở trên người Chu Mỹ Châu cái đó. Sau đó Chu Mỹ Châu sẽ chạy tới tìm cô bé khoe khoang, nói cái của cô ta còn tốt cái của cô bé, làm cô bé phiền muốn chết.
Mới vừa rồi cô bé đeo vòng cổ ngọc trai ra ngoài liền gặp được Chu Mỹ Châu, sau đó đôi mắt Chu Mỹ Châu lăm le nhìn chằm chằm vòng cổ của cô bé, nói: “Ủa, Huệ Huệ, đây không phải là vòng cổ của chị gái chị sao?”
Lúc ấy cô bé đã thấy không ổn rồi.
Không nghĩ tới kết quả thế mà thành ra như bây giờ.
“Chị Lâm, đều là em không tốt.”
Sau đó cô bé tự mình tháo vòng cổ ra.
“Cứ đeo đi, chuyện này thì có liên quan gì tới em chứ, làm sao em lại không tốt?”
Lâm Khê duỗi tay nắm lấy tay cô bé, cười nói: “Sau này, em sẽ gặp được nhiều người hơn, nếu như người khác phạm sai lầm thì cũng đừng cái gì cũng ôm lên người mình, cái này cho em thì em cứ đeo, đừng bởi vì một chuyện như vậy mà tháo ra không bao giờ đeo nữa, như vậy sẽ làm chị đau lòng, biết không? Chúng ta không có làm sai cái gì, vậy nên không cần phải cúi đầu, không cần phải né tránh, nhưng phải đúng lý hợp tình, như vậy mới thản nhiên hào phóng hơn người khác được.”
Tôn Văn Thục vẫn luôn không nói gì.
Nói thật, dì ấy có chút khiếp sợ với thái độ của Lâm Khê đối với Chu Mỹ Châu vừa rồi.
Tuy rằng Trương Tú Mai ngày hôm qua và sáng hôm nay đã chạy tới kể lể với dì ấy, nhưng thật sự tận mắt thấy được sự thay đổi của cô, dì ấy vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Lời này của Lâm Khê làm dì ấy nghĩ đến chuyện của nhà mình, nhìn thoáng qua con gái lớn, mũi có hơi chua xót.
Dì ấy duỗi tay kéo Huệ Huệ đến bên người mình, duỗi tay xoa xoa lưng cô bé, nói: “Chị Lâm cho con đeo thì con cứ đeo đi.”
Tôn Văn Thục ngẩng đầu nhìn lâm khê, nói: “Tiểu Khê, có lẽ cháu không biết, đứa nhỏ này từ nhỏ đã có tính cẩn trọng với mọi chuyện, có điều chuyện này cũng là trách dì.”
“Người ở quê bên kia trọng nam khinh nữ, sinh được con trai, mẹ chồng sẽ chạy trước chạy sau hầu hạ con dâu ở cữ, giúp con dâu bồng con, nếu ở nhà hay ở bên ngoài nghe được con dâu sinh con gái, thì ngay cả cửa cũng không bước vào. Dì sinh Huệ Huệ hơn hai năm lại không có thai, con bé khi còn nhỏ đã chịu không ít tủi cực, sau đó lại có Đồng Đồng, kế hoạch hoá gia đình không cho sinh tiếp, hai đứa nhỏ ở nhà cũng không biết nghe được người khác nói cái gì, Huệ Huệ lớn hơn chút, hiểu được những gì bọn họ nói, nên cái gì cũng giữ trong lòng, tự trách mình sao lại không phải là con trai, làm dì ở quê bị người ta khinh bỉ.”
“Mẹ.”
Huệ Huệ nhẹ giọng kêu một tiếng.
Tôn Văn Thục vỗ vỗ lưng cô bé, sau lại ngẩng đầu nhìn Lâm Khê, nói: “Sau đó dì đi theo chú Lý đến nơi này sống, ở đây, gặp ai cũng khuyên dì thừa dịp ở bên ngoài, lén sinh một đứa con trai, chỉ có bà nội cháu, bà ấy biết thân thể dì không tốt nên khuyên dì đừng sinh, nói cái gì cũng không quan trọng bằng tính mạng mình, nếu mạng còn không có, cái gì cũng không, để lại hai đứa nhỏ thì phải làm sao bây giờ? Sẽ không có ai trông coi con cho, cứ nhìn cháu rồi nhìn Tiểu Dã xem, không có bộ xương già này của bà ấy thì không biết cháu sẽ bị người chà đạp thành cái gì, nếu để bà nội cháu nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cháu, nhất định sẽ thực an nghỉ.”
Nói tới đây, giọng nói dì ấy đã có chút nghẹn ngào.