Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 246
Cập nhật lúc: 2024-09-16 02:56:45
Lượt xem: 88
*Cá mặn: Là ngôn ngữ mạng, dùng để chỉ những người không có ước mơ, không muốn làm gì hết.
Hôn lễ của Nhạc Dĩ Mạn và Ngụy Trọng Hằng vào ngày 21 tháng ba, ngày xuân phân.
Lâm Khê và Lương Triệu Thành cùng nhau tham dự hôn lễ của họ.
Đời trước đương nhiên Lâm Khê không tự mình tham gia hôn lễ của họ, nhưng cũng từng xem ảnh kết hôn và băng ghi hình của họ, một màn trước mắt trùng khớp với băng ghi hình trong ký ức. Cô nhìn thấy Nhạc Dĩ Mạn khoác cánh tay ông ngoại, chậm rãi đi về phía cha cô, cha cô không còn là Ngụy Trọng Hằng thận trọng e dè như kiếp trước, trên người mang theo sự lắng đọng của năm tháng, anh ấy còn trẻ, hơi non nớt nhưng lại đầy sức sống, nhìn Nhạc Dĩ Mạn đi đến phía anh ấy, trong ánh mắt đều là hào quang của tình yêu.
Lâm Khê thấy anh ấy đón lấy tay cô ấy, nhìn bọn họ trao nhẫn, tuyên thệ, sau đó uống ly rượu giao bôi trong tiếng cười vui vẻ của mọi người.
Tâm trạng cô phức tạp, hai mắt và mũi lại có chút chua xót, không muốn ở lại nơi này nữa nên lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài.
Bên ngoài khách sạn là một vườn hoa, ban đêm đầu mùa xuân của Xuân Thành mang theo hơi lạnh, Lâm Khê đứng trên sân thượng, nhìn dòng xe hơi thưa thớt bên ngoài, đường phố mang đầy sắc thái thời đại, còn có rừng núi ở phía, hít thật sâu một hơi, trong lòng như có gì đó cuối cùng cũng thoải mái hẳn ra.
Lương Triệu Thành theo cô đi ra.
Đứng sau lưng cô một lát, chờ cô quay đầu lại mới đi qua.
Chờ anh đến, Lâm Khê dựa vào lòng anh một lát, thấp giọng nói: “Anh nói đúng, cuộc sống là của bọn họ, bọn họ muốn sống như thế nào thì cứ vậy mà sống.”
Cho dù kiếp trước cô là con bọn họ, lúc cô mới mấy tuổi, bọn họ cũng trước giờ không can thiệp vào chuyện của cô, hiện tại nói ra thì bọn họ vốn không có quan hệ gì với cô, bọn họ muốn sống như thế nào thì sống, đó là cuộc đời của bọn họ.
Anh đưa tay vỗ về cô.
Lâm Khê nâng mắt nhìn anh, môi hơi mấp máy, vẻ thẫn thờ trong mắt đã mất hết, lộ một nụ cười nhàn nhạt.
Cô túm anh, nhón chân hôn anh, sau đó nói bên tai anh: “Vốn dĩ bọn họ ở đây không có liên quan gì đến em, ở đây chỉ có anh, chỉ có chúng ta mới là cùng nhau, chỉ có anh mới có thể luôn ở cạnh em.”
Hơi lạnh trong gió đêm, sợi tóc cô khẽ chạm cổ anh, lúc cô nói chuyện, cánh môi sát vào cằm anh, hơi nóng nhẹ thổi sau tai anh, sự tê dại bên tai loan đến toàn thân, vẫn luôn tràn đầy lồng ngực.
Anh luôn ấp úng đối với lời ngon tiếng ngọt của cô, huống chi lúc này còn ở bên ngoài.
Cho nên có kích động thì anh cũng chỉ là ôm lấy cô, cúi đầu hôn bên tai cô, cách một lát mới nói với cô: “Tiểu Khê, chúng ta vẫn chưa tổ chức đám cưới.”
Lâm Khê sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nhếch môi nở nụ cười.
Cô thoát khỏi lồng n.g.ự.c anh, hai tay nắm lấy tay anh, nhìn anh cười nói: “Đám cưới là một loại hình thức tuyên bố với bên ngoài, chúng ta đã kết hôn quá lâu rồi, có đám cưới hay không cũng không quan trọng. Có điều em nhớ tới một chuyện, lần này, chúng ta tạm thời không trở về Tân An, trước tiên ở Vân Nam đi một vòng, sau đó vừa đi vừa dừng, từ từ trở về được không? Em tìm nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp ảnh cho chúng ta.”
Nói xong dừng một chút, nói: “Thật ra em đã muốn làm vậy từ lâu, nhưng chỉ là bản thân em thì vẫn là nguy hiểm, ở cạnh anh em sẽ không sợ nữa.”
Lại hỏi anh: “Có thể chứ? Bên Tân An có chuyện gì gấp cần trở về ngay không?”
“Không có việc gì.”
Anh nói: “Khoảng thời gian này vốn dĩ là cố ý dành ra, có chuyện gì bên này cũng có thể xử lý.”
Mắt mày của cô lập tức cong cong, khóe môi nhếch lên, hiển nhiên vô cùng vui mừng, lại dựa vào lòng anh nói “cảm ơn”.
Hai người ở Xuân Thành hai ngày, sáng ngày thứ ba rời đi.
Nhạc Dĩ Mạn và Ngụy Trọng Hằng rời đi cùng ngày với họ.
Nhưng Nhạc Dĩ Mạn và Ngụy Trọng Hằng đến một thành phố nhỏ ở phía nam để hưởng tuần trăng mật, Lâm Khê và Lương Triệu Thành lại là đến Đại Lý ở phía bắc.
Một đêm trước khi đi, Ngụy Trọng Hằng và Nhạc Dĩ Mạn mời Lương Triệu Thành và Lâm Khê ăn cơm ở nhà mới của họ.
Lúc này Lâm Khê đã có thể miễn dịch với tình cảm ngọt ngào của hai người.
Nhà mới của hai người họ trang trí cổ kính, nguyên bộ nội thất bằng gỗ đỏ, đặc biệt là cái giường Bạt Bộ bằng gỗ lim trong phòng ngủ, Lâm Khê nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc, đi quanh cái giường Bạt Bộ kia vài vòng.
Cô quay đầu nói với Nhạc Dĩ Mạn và Ngụy Trọng Hằng: “Hai người thích loại này?”
Mắt đầy nghi ngờ, đẹp thì đẹp, cô rất thích, nhưng thực sự không phải phong cách của Nhạc Dĩ Mạn và Ngụy Trọng Hằng.
Nhạc Dĩ Mạn cười nói: “Thật ra nhà này đều là do người lớn trang trí, nội thất là của hồi môn trong nhà, của hồi môn bọn họ đặt làm, bọn họ thích là được, dù sao anh chị cũng sẽ không ở đây lâu, sau này công việc của Trọng Hằng chủ yếu đều ở Tân An và Hoa Thành, cho nên anh chị hưởng tuần trăng mật xong thì có lẽ sẽ dọn đến Tân An ở. Anh chị thấy sơn trang Lâm Hải gần chỗ hai em không tệ, định đến lúc đó sẽ đến đó xem nhà. Tiểu Khê à, em rành bên đó, đến lúc đó em giúp anh chị xem nhé.”
Lúc cô ấy nói lời này hiển nhiên vô cùng vui mừng, khoé mày giương cao, đưa tay vỗ vai Lâm Khê: “Sau này chúng ta sẽ ở rất gần, chắc chắn mỗi ngày chị sẽ đến nhà hai người ăn ké cơm của thím Ngô, vui không?”
Không, không vui!
Khóe miệng Lâm Khê nhếch lên.
Cô vừa quyết định sẽ phân rõ ranh giới với hai người này, cũng là tách ra khỏi kiếp trước, yên ổn sống cuộc sống của mình, sau đó hai người này lại muốn mỗi ngày đến nhà bọn họ ăn cơm ké?!
Lương Triệu Thành đưa tay kéo Lâm Khê tới cạnh mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-246.html.]
Nhạc Dĩ Mạn cũng chú ý vẻ mặt kỳ lạ của Lâm Khê, cười khẽ một tiếng: “Nhìn em kìa, đừng có vui mừng quá, cuộc sống còn dài mà.”
Lâm Khê:
Hai người đi chơi một mạch đến đầu tháng 5 mới về.
Phía Lương Triệu Thành còn đỡ, tuy anh nói ở cạnh Lâm Khê, nhưng suốt đường đều xử lý công việc, Lâm Khê thật sự mỗi ngày ngoài trừ chơi, vẽ ký họa, thì là thảo luận với nhiếp ảnh gia, chỉnh sửa lại ảnh chụp.
Cho nên khi cô trở lại Tân An, Vương Nhiên trợ giúp cô ở phòng vẽ giơ quầng thâm mắt về phía cô, tức giận nói: “Lâm Tiểu Khê, cậu không cảm thấy cậu rất quá đáng sao? Kéo tớ tới đây làm cu li, bản thân mình thì chạy đi du sơn ngoạn thủy, chơi hết hai tháng?”
“Một tháng lẻ mười ngày.”
Lâm Khê vội làm sáng tỏ.
Vương Nhiên hừ thật mạnh một tiếng.
Lâm Khê thấy quầng thâm mắt của Vương Nhiên cũng có chút không đành lòng và lo lắng, cô biết Vương Nhiên có năng lực, cho nên rốt cuộc cô ấy đã làm những gì?
Lâm Khê nhìn quanh bốn phía.
Ngoài mặt là phòng vẽ sạch sẽ ngăn nắp, bên trong là một đống bản thảo chất đầy, hẳn là bản thảo hỏng, trên bàn là việc cũng có từng xấp từng xấp phác thảo, tuy rằng là bày ra, nhưng vô cùng chỉnh tề có trật tự, lại quay đầu nhìn bảng tiến độ công việc trên tường, thấy tập ba “Chuyến du lịch kỳ diệu ung dung”, tiến độ sau đó viết “hoàn thành bản thảo thô”, khóe miệng nhịn không được mà nhếch lên.
Đó là bản thảo cho Nhà xuất bản Văn hóa Tân An.
Từ khi xuất bản tập tranh đầu tiên vào năm lớp 12, doanh số không tệ, thậm chí thành sách phải có của thư viện tiểu học, cấp hai và cấp ba trong cả nước, phía Nhà xuất bản Văn hóa vẫn luôn tiếp xúc với cô, bắt đầu xuất bản tập tranh về các chủ đề khác nhau. Mấy năm qua đã xuất bản vài tập tranh theo bộ, ban đầu chỉ là tự cô vẽ, sau đó lại tuyển hai trợ lý, nhưng cô vẫn mỗi học kỳ xuất bản một quyển như thường.
Cô nghĩ đến gì đó, lại đi lấy sổ sách và bảng chi tiết của phòng vẽ tranh ra xem, thấy tranh vẽ và bản thảo bán ra của tháng này nhiều hơn so với nửa năm trước.
“Việc đó…”
Lâm Khê muốn nói, thật ra không cần liều mạng như vậy, từ từ làm là được.
Nhưng tính Vương Nhiên là người hùng hùng hổ hổ, làm việc vô cùng nhiệt tình, cho nên đời sau cô ấy mới có thể thành công như vậy, trở thành một trong số thương nhân về trang và là một trong những người môi giới ưu tú nhất nước Hoa?
Cho nên lời ra khỏi miệng lại biến thành: “Cậu giỏi quá đấy Vương Nhiên, một tháng mà cậu đã hoàn thành công việc của phòng vẽ trong một năm. Không cần nhắc đến tiền lương gì nữa, tớ chia lợi nhuận cho cậu, tiền nhuận bút tháng này của tập tranh và bản thảo trừ đi chi phí hằng ngày của phòng vẽ, chia cậu năm phần.”
Vương Nhiên khẽ hừ một tiếng, tức giận nói: “Cậu cứ ỷ vào cậu có tiền.”
Chỉ là nói xong rồi lại vui vẻ ra mặt, bởi vì bản thân cô ấy chịu được, nhưng rất rõ là kiếm được bao nhiêu tiền, cười nói: “Không cần năm phần, ba phần là được.”
“Tùy cậu.”
Lâm Khê cũng không tranh luận việc này với cô ấy, bèn kéo cô ấy đến xem ảnh chụp trong một tháng này, nói: “Cậu nhìn số ảnh này xem, chọn một tấm xem có linh cảm gì không, cấu tứ tác phẩm tốt nghiệp, nếu có cảm giác cũng có thể tìm người cùng cậu tự mình đi một chuyến, quá đẹp.”
Số ảnh cô đem đến phòng làm việc đa phần là cô tự mình chụp.
Nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp thì là ảnh chụp chung của cô và Lương Triệu Thành.
Vương Nhiên nhìn thấy ảnh chụp, quả nhiên lực chú ý lập tức bị dời đi, Lâm Khê thì thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này xem như cô đã biết vì sao kiếp trước Vương Nhiên rõ ràng xuất sắc như vậy, nhà nghệ thuật ký với cô sẽ mắng cô “máu lạnh”, “xem người như máy móc”, thường mắng thành cãi cọ, nhưng hôm khác là có thể làm hoà, làm việc với Vương Nhiên, rất nhiều lúc nhà nghệ thuật không có tư tưởng gì cũng không phải chịu áp lực lớn.
Hai người cùng nhau chọn ảnh chụp, vừa chọn ảnh vừa thảo luận chủ đề của tập tranh tiếp theo.
Nhưng đến khi đã quyết định chủ đề xong, hai người cùng nhau hẹn biên tập của nhà xuất bản để thảo luận, lúc họp trong phòng làm việc, Lâm Khê lại đột nhiên buồn nôn, đến khi họp xong, Vương Nhiên hỏi có phải Lâm Khê có chuyện gì không, Lâm Khê lắc đầu.
Tuy tuổi cô cũng không tính là lớn, nhưng tốt xấu đã kết hôn nhiều năm, trong đó đã có mấy năm từng thảo luận với Lương Triệu Thành nói muốn có con, lúc này tình huống bản thân là như thế nào, trong lòng đại khái cũng đã rõ.
Cô nói: “Không sao, tớ đi khám bác sĩ.”
Ngẫm lại lại nói: “Vương Nhiên, tớ thấy chúng ta không nhất thiết quyết định thời gian của tập tranh tiếp theo gấp như vậy, nêu không kịp, chủ đề của tập này chúng ta có thể để đấy, chờ sau khi nộp tác phẩm tốt nghiệp xong, nghỉ hè hoàn thành là được.”
Vương Nhiên thì cảm thấy hiện tại mới đầu tháng năm, tháng sáu nộp bản thảo, thời gian hai tháng, hai người cộng lại còn có trợ lý, hoàn toàn kịp thời gian.
Lâm Khê muốn nói gì đó, nhưng ngẫm lại vẫn cảm thấy chờ khi khám xong rồi nói sau.
Buổi chiều Lâm Khê đi khám, ngồi trong bệnh viện một lát chờ kết quả.
Quả nhiên như cô dự đoán.
Cô gọi điện thoại cho Lương Triệu Thành ngay trong bệnh viện.
Buổi tối lúc ăn cơm, Lương Triệu Thành nói với Vương Nhiên: “Mấy tháng tới Tiểu Khê sẽ không đến phòng vẽ nữa, chuyện ở phòng vẽ đành phiền cô.”
Vương Nhiên: ???