Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 243
Cập nhật lúc: 2024-09-16 02:56:41
Lượt xem: 91
Bởi vì Tiểu Dã và thím Ngô đều đã đi, nhà cũng trống vắng, Lâm Khê cho một gia đình mà Nhạc Minh Tư quen thuê nhà, mình thì thường ngày cuối tuần đều ở chỗ Nhạc Minh Tư, qua hệ của hai mẹ con trải qua mấy năm chung sống sớm đã vô cùng hòa hợp.
Đêm nay rời trường học cũng là ở chỗ Nhạc Minh Tư, lúc gọi điện thoại với Lương Triệu Thành, Nhạc Minh Tư cũng ở bên cạnh.
Đã qua mấy năm, Nhạc Minh Tư đương nhiên biết chuyện Lâm Khê kiên quyết không cho phép Lương Triệu Thành đi máy bay.
Bà ấy cười nói: “Chưa thấy ai như con, bản thân đi đi về về đều đi máy bay, lại cứ quản nó nghiêm như vậy, không cho đi máy bay cũng là nó chiều con, việc này mà cũng có thể nghe theo con.”
Bà ấy nói rồi lắc đầu, cảm thấy việc này thật sự nghe xong không thể tưởng tượng nổi.
Việc này không tiện giải thích, Lâm Khê chỉ có thể nói: “Con lo lắng mà.”
Nhạc Minh Tư: Lúc bản thân con đi thì không lo lắng!
Nhưng thấy bộ dạng ngây thơ ăn vạ của cô, dù là bà ấy thì cũng mềm lòng, chứ đừng nói là Lương Triệu Thành, ai da, thật đúng là.
Bà ấy đưa tay vỗ về cô, dịu dàng nói: “Đừng quá đáng quá.”
Trên thực tế đã có hơi quá đáng.
Lâm Khê “dạ” một tiếng, cũng cảm thấy việc này đúng là mình có lý mà nói không rõ.
Thật sự trong ngoài đều chứng thực danh tiếng cậy được chiều mà kiêu ngạo của mình, thôi cứ kệ đi.
Hai người đang nói chuyện, chuông cửa chợt vang lên.
Lâm Khê đứng dậy, Nhạc Minh Tư đã đi mở cửa, hai người đều cho rằng là Nhạc Dĩ Mạn, không ngờ người đứng ở cửa lại là chị dâu cả của Lương Triệu Thành, Tôn Văn Anh, và mẹ kế Chu Vấn Bình.
Lâm Khê nhìn thấy hai người cũng ngẩn người, lúc này mới đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Ngày kết hôn của Lương Tuyết Đình hình như là mười tám tháng này, cũng chính là mười tám tháng mười hai âm lịch, một tuần sau.
Ngày kết hôn đã định nửa năm trước, lúc ấy tướng quân Lương có hỏi ý kiến Lương Triệu Thành.
Từ sau chuyện hơn ba năm Lương Tuyết Đình và Hứa Đan lén truyền tin Lâm Khê không phải thật, Lâm Khê với Lương Triệu Thành và nhà họ Lương cũng rất ít tới lui, mỗi năm chỉ đến thăm nhà họ Lương một lần, hoặc là lúc tướng quân Lương xảy ra chuyện nằm viện hoặc là ở viện điều dưỡng, hai người có đi thăm ông ấy, quan hệ với những người khác trong nhà họ Lương thì vô cùng lạnh nhạt.
Cho nên tướng quân Lương mới hỏi ý Lương Triệu Thành về hôn sự của Lương Tuyết Đình, Lương Triệu Thành đương nhiên là mặt mày lạnh nhạt.
Tướng quân Lương lại nhìn Lâm Khê, Lâm Khê chỉ giả câm vờ điếc, dáng vẻ không liên quan đến mình.
Tướng quân Lương chỉ có thể thở dài thật sâu.
Tuy rằng bình thường em chồng kết hôn thì không cần phải đưa thiệp cưới cho anh trai và chị dâu, nhưng hai tháng trước nhà họ Lương vẫn đặc việt gửi thiệp cưới cho Lâm Khê, mời cô và Lương Triệu Thành tham gia hôn lễ.
Nhưng Lâm Khê đã đưa thiệp cưới cho Lương Triệu Thành, cũng ném việc này ra sau đầu.
Thật sự đã quên mất.
Hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, đều không có ý định tham dự hôn lễ này.
Nhưng hiện tại đột nhiên nhìn thấy Tôn Văn Anh và Chu Vấn Bình xuất hiện ở cửa, Lâm Khê lập tức nhớ tới việc này.
Bọn họ tám phần là vì hôn lễ của Lương Tuyết Đình mà tới.
Lâm Khê tới giới thiệu đơn giản với Nhạc Minh Tư, Nhạc Minh Tư cười mời hai người họ vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-243.html.]
Đây là lần đầu tiên Chu Vấn Bình gặp Nhạc Minh Tư.
Không ai nói với bà ta chuyện mẹ đẻ của Lâm Khê là Nhạc Minh Tư.
Cho nên vừa gặp Nhạc Minh Tư, thấy tướng mạo bà ấy giống Lâm Khê bảy tám phần, bà ta thực sự giật mình.
Bà ta nhớ, từ rất lâu trước kia, nhà họ Dung có tra về xuất thân của Lâm Khê, nói nhà họ Lâm là nhà giàu mới nổi ở làng chài của đặc khu di dời Tân An, cha ruột c.h.ế.t sớm, mẹ đẻ tái giá đến thôn khác sinh thêm mấy đứa con, vậy người đàn bà này là ai?
Bà ta nghe Lâm Khê gọi bà ấy là “dì Nhạc”, nhưng Lâm Khê lại chưa giới thiệu cho hai người họ.
Nhạc Minh Tư mời hai người vào nhà, chừa chỗ cho bọn họ, hiển nhiên không có bất kỳ ý định tiếp xúc với họ chút nào.
Chu Vấn Bình đành phải đè xuống sự nghi ngờ trong lòng mà nói chuyện với Lâm Khê.
Bà ta ngồi xuống đã xin lỗi Lâm Khê, nói chuyện ba năm trước Tuyết Đình đã sớm biết sai, mặc kệ thế nào Lương Triệu Thành và cô cũng là anh trai chị dâu của Lương Tuyết Đình, vẫn mời bọn họ phải tham gia hôn lễ của Lương Tuyết Đình.
Lâm Khê cũng không úp mở với bà ta, cô rất nghiêm túc nói: “Xin lỗi, hôn lễ này sợ là chúng tôi không thể có mặt. Đây là hôn lễ của hai nhà Dung Lương, đương nhiên họ hàng hai nhà đều có mặt, trước kia nhà họ Dung nói xấu bịa đặt tôi thế nào, tôi nhớ rất rõ, sao tôi có thể tham gia hôn lễ hai nhà Dung Lương chứ? Tôi thấy bọn họ là cảm thấy chán ghét đến cực điểm, sao có thể cùng bọn họ ăn cơm chung bàn, cho hai nhà Dung Lương lời chúc phúc chân thành nhất?”
Chu Vấn Bình có chút lúng túng, bà ta muốn giải thích gì đó, nhưng thấy sắc mặt Lâm Khê thì lại không mở miệng được.
Miệng Lâm Khê lợi hại nhường nào, lại dám nói nhường nào, bà ta không thể rõ hơn.
Cuối cùng bà ta chỉ có thể nói với Lâm Khê: “Xin cháu suy xét lại đi, mặc kệ thế nào, bọn chúng cũng là anh em ruột có cùng huyết thống.”
Nói xong lại quay đầu nói với Tôn Văn Anh: “Văn Anh, dì ra ngoài chờ trước, phiền cháu khuyên Tiểu Khê giúp dì, lúc trước Tuyết Đình quả thật làm sai, cháu cũng biết trong lòng nó vẫn rất hối hận, nếu anh hai nó có thể tham gia hôn lễ của nó, không chỉ có cha nó, chính dì cũng rất mừng.”
Bà ta nói rồi gật đầu với Lâm Khê, đứng dậy đi ra ngoài.
Theo tiếng “kẽo kẹt” của cửa, Tôn Văn Anh nhìn Lâm Khê cười gượng.
Lâm Khê pha một ly trà cho cô ấy.
Tôn Văn Anh cầm lên uống một ngụm, sau đó vẻ mặt có hơi kỳ lạ, cúi đầu nhìn thoáng qua trà trong tay, buông xuống, ngẩng đầu chậm rãi nói với Lâm Khê: “Chị có thể hiểu cảm giác của em, nhưng Tiểu Khê à, mặc kệ thế nào, Triệu Thành cũng là con của cha, hôn lễ của con cái, thật ra cũng là hôn lễ của gia tộc. Ngần ấy năm Triệu Thành đều không ở thành phố Bắc, rất nhiều chú bác thấy nó từ bé đến lớn chỉ sợ là đã rất nhiều năm chưa từng gặp lại, rất nhiều chú bác tuổi cũng đã lớn, trên người các loại vết thương bệnh tật, có lẽ đời này chỉ mượn cơ hội này mới có thể gặp được. Hai em không ưa Tuyết Đình và người nhà họ Dung, vậy đi cùng Triệu Thành một lát, lộ mặt ra, chào hỏi mấy chú bác một lát rồi đi cũng được.”
Không thể không nói, Tôn Văn Anh thật sự quá biết ăn nói.
Cô ấy nói chuyện khác sẽ không mảy may khiến Lâm Khê xúc động, cô ấy nói chuyện này, quả thật khiến Lâm Khê im lặng chốc lát.
Nhưng cô chỉ thẫn thờ một lát chứ không d.a.o động.
Cô suy nghĩ rồi nói: “Việc này khẳng định Triệu Thành đã suy xét, chị dâu cả, thật ra chị nói như vậy, chúng em sẽ càng không đi. Chú bác trong miệng chị e là đa số đều là chú bác của Dung Hoa An và Dung Hoa Sâm, không chừng rất nhiều người vì bị những lời giả dối của nhà họ Lương và nhà họ Dung gây hiểu lầm, còn bất bình thay Dung Hoa An. Chị dâu cả, chúng em không cần thiết phải đi chịu đãi ngộ không công bằng, không cần thiết.”
Nói xong dừng lại một chút mới nói: “Gieo nhân nào, gặt quả ấy, mọi chuyện đều là tự họ làm, không phải năm đó lúc Triệu Thành xuất ngũ rời khỏi nhà, hẳn là đã sớm biết kết quả rồi chứ? Năm đó đang vui mừng, cha bệnh nặng, Triệu Thành trở về, còn muốn dùng cha tiếp tục ép anh ấy theo sự chi phối của mình, sao giờ thái độ lại hạ mình như vậy?”
Tôn Văn Anh nhất thời không nói gì.
Cô ấy đương nhiên biết vì sao thái độ của Chu Vấn Bình lại hạ mình.
Cha nghỉ hưu, hơn nữa sức khoẻ càng ngày càng kém.
Bên nhà họ Dung thì không còn gì.
Giờ Dung Hoa Sâm chỉ là trưởng ban bảo vệ trong một xí nghiệp.
Năm ngoái Lương Tuyết Đình tốt nghiệp đại học, được phân làm giáo viên một trường trung học, nhưng cô ta dạy mấy ngày bèn cảm thấy vất vả, lằng nhằng đòi Chu Vấn Bình giúp cô ta đổi việc, nửa năm nay Chu Vấn Bình đã bị cô ta tra tấn đến đau đầu.
Tướng quân Lương trước giờ thanh liêm, chờ khi ông ấy mất, nhà đồng bộ cũng phải giao lại, Chu Vấn Bình sẽ phải dọn đi, đến lúc đó mức sống của họ e là sẽ xuống dốc không phanh.