Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 241
Cập nhật lúc: 2024-09-16 02:56:38
Lượt xem: 88
Lúc này máy bay vẫn chưa phải công cụ chủ yếu để đi lại, sân bay Tân An cũng vừa thông hành vào tháng trước.
Lương Triệu Thành rất ít khi đi máy bay, lúc này đa số người thường cả đời cũng chưa hề đi máy bay lần nào.
Cho nên Lương Triệu Thành cũng không cảm thấy đây là vấn đề gì lớn.
Nhưng “sau này đều không được” thì quá tuyệt đối.
Hơn nữa anh sẽ không hoàn toàn tin tưởng Hạ Hướng Viễn.
Chỉ là anh cũng hiểu tâm trạng của cô, im lặng một lát mới nói: “Không phải nói là năm 1995 sao? Vậy tránh năm đó là được.”
Lâm Khê lại không đồng ý.
Cô nói: “Bản thân Hạ Hướng Viễn đã nói bởi vì là chuyện quá lâu, hơn nữa cũng là sau đó anh ấy hỏi thăm mới biết được, thời gian và tình hình cụ thể đều không rõ lắm, cho nên, nếu anh ấy nhớ nhầm thì sao? Hơn nữa…”
Hơn nữa điều cô sợ chính là, có một số đời người, cho dù là tình cờ sửa đổi, sau này cũng sẽ được sửa lại, cho nên cho dù là sau này anh đi máy bay, có lẽ trong lòng cô cũng không thể yên tâm.
Nghĩ đến đây, tim cô lại vô cùng nặng nề.
Cô cắn môi, sau đó đưa tay ôm lấy anh, ôm ấp trong lòng anh một lát rồi ngẩng đầu nói với anh: “Nếu mấy năm sau anh thật sự muốn đi thì chúng ta đi cùng nhau, như vậy cho dù là xảy ra chuyện, chúng ta cũng sẽ ở bên nhau, em không muốn để một mình anh ở lại đây.”
Không phải nói không có anh thì cô không thể sống, mà là, cô nguyện ý cùng anh đối mặt với nguy hiểm này.
Như vậy so với việc một mình bất an ở nhà thì tốt hơn nhiều.
Lương Triệu Thành ngẩn ra.
Anh nhìn cô, vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc, con ngươi phản chiếu bóng hình anh, trong veo đen nhánh.
Nét mặt anh vẫn trầm lắng như trước, nhưng trong lòng đã lập tức cuộn trào mãnh liệt, sau đó lại bị anh cưỡng chế nén xuống.
Anh dùng sức rất lớn để kiềm chế cảm xúc mãnh liệt này, giơ tay, ngón tay cái sờ lên gương mặt cô, chậm rãi nói: “Được.”
Anh cũng không nỡ để lại cô một mình.
Lâm Khê gặp Hạ Hướng Viễn xong, vốn dĩ ngày hôm sau nên về thành phố Bắc.
Nhưng lúc này bị Hạ Hướng Viễn nói như vậy, cô cũng không muốn trở về, nhưng Lương Triệu Thành không nghe theo cô, chỉ dỗ dành rồi tiễn cô, Triệu Ức Tuyết và thím Ngô, Tiểu Dã cùng nhau lên xe lửa.
Chỉ vì cô không về trường, nên Tiểu Dã cũng bèn ở bên này học trung học dự thính một tháng.
Lúc này Lâm Khê đã hối hận, sớm biết thì cô đã không nên để Tiểu Dã đến thành phố Bắc học.
Tiểu Dã thì lại chả sao cả, dù sao cậu tới đâu thì đều có thể như cá gặp nước, tuy rằng mỗi lần đến trường học mới, cậu đều phải đánh nhau mấy lần để tạo địa vị của mình.
Chỉ một tháng, lúc gần đi, mấy người anh em đến đây tiễn cậu.
Rõ ràng mắt cậu luôn mọc trên đỉnh đầu, nhưng ngoài mặt luôn rất được hoan nghênh.
Lâm Khê cảm thấy cậu cũng có bản lĩnh.
Trước kia cô than thở bản lĩnh của Tiểu Dã còn mang theo chút cảm giác của người lớn nhìn trẻ con, nhưng thật ra hiện tại cũng vậy, tuy nhiên ngẫm lại điều Hạ Hướng Viễn nói, suy cho cùng cũng có chút khác biệt, ngoài buồn cười và tự hào, đáy lòng cũng nặng nề vô cùng.
Cô nhìn cậu, cũng thêm bao dung hơn.
Sau đó Tiểu Dã cảm thấy cô càng kỳ lạ,ánh mắt nhìn người khác khiến người ta nổi da gà.
Cậu nghĩ, chẳng trách vì sao anh rể đều nghe theo chị cậu, như này thì ai có thể chịu được?
Có chút đồng tình với anh rể cậu.
Người tới tiễn còn có Quách Tự Văn.
Ông ấy không phải tiễn Lâm Khê, mà là Triệu Ức Tuyết.
Quách Tự Văn tao nhã lịch lãm, Triệu Ức Tuyết điềm đạm nhã nhặn, chỉ trong khoảng thời gian Lâm Khê nhìn Quách Tự Văn tiễn Triệu Ức Tuyết, vốn không nhìn thấy có chút thân mật nào vượt qua tình bạn, nhưng Lâm Khê vẫn ngửi thấy một chút khác thường.
Lên xe lửa, chờ khi Thím Ngô đi toilet, Lâm Khê cũng không tránh Tiểu Dã, hỏi Triệu Ức Tuyết: “Ức Tuyết, có phải tổng giám đốc Quách luôn tỏa ra sức hấp dẫn như quý ông của ông ấy không?”
Triệu Ức Tuyết liếc Lâm Khê, nói: “Không có, ông ấy bảo tớ xem xét việc gia nhập xưởng quần áo Hòa Nhã, làm nhà thiết kế của bọn họ.”
Lâm Khê cảm thấy không đúng.
Cô nói: “Tớ cảm thấy ông ấy đối với cậu có hơi khác.”
Triệu Ức Tuyết cười nói: “Không phải cậu nói tớ phải cảnh giác ông ấy sao? Loại quý ông như ông ấy không lúc nào là không vô thức tỏa ra sức hấp dẫn của mình, cho dù là ân cần với cậu một chút, cậu cũng đừng xem là thật, ông ấy hoặc là được dạy dỗ như vậy, hoặc là thể hiện tác phong của mình. Dù sao thì ông ấy muốn tớ làm nhà thiết kế của bọn họ, tớ không có khả năng giao thiệp với ông ấy, nên bèn đề phòng trước, xem như không nhìn thấy là được.”
Lâm Khê:
Được thôi, người này không nói nhưng luôn bất ngờ khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
Cô nói: “Cậu đồng ý với ông ấy rồi sao?”
Triệu Ức Tuyết: “Cái gì?”
Lâm Khê nói: “Chuyện nhà thiết kế.”
“Có điều kiện nên đồng ý rồi…”
Triệu Ức Tuyết cười nói: “Vốn dĩ tớ định tự mình mở cửa hàng, có điều ông ấy nói cũng đúng, trước kia phương diện tớ tiếp xúc rất hẹp, gia nhập với bọn họ sẽ cho tớ càng nhiều cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cơ hội huấn luyện và show thời trang nước ngoài mỗi năm. Hơn nữa mỗi quý chỉ cần thiết kế mấy mẫu quần áo cho bọn họ, đợi khi Hoà Nhã của bọn họ lớn mạnh, tớ cũng đã có đủ thực lực, ba năm sau, ông ấy để tớ tự mình lựa chọn gia nhập Hòa Nhã hoặc là tự lập thương hiệu. Tiểu Khê à…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-241.html.]
Ban đầu Triệu Ức Tuyết còn dựa lên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, nói tới đây lại quay đầu nhìn về phía Lâm Khê, đôi mắt như ánh sáng đang lập loè.
Cô ấy thấp giọng nói: “Thật ta tớ vẫn rất thích ông ấy, nhưng hiện giờ tớ và ông ấy không ngang hàng, tớ sẽ không vì thích ông ấy mà bước lầm, huỷ hoại tiền đồ của mình, tớ sẽ không mạo hiểm như vậy, cậu hiểu chứ?”
Cô ấy ngoại trừ nhiệt tình vô tận về mặt quần áo, về những mặt khác, thật ra tính cách luôn hướng nội.
Nhưng những việc này, cô ấy đã nghĩ lại trăm ngàn lần trong lòng, cuối cùng vẫn hy vọng có người hiểu và thông cảm.
Ban đầu người đưa ra định hướng này chính là Lâm Khê, cô ấy nghĩ có lẽ cô có thể hiểu tâm trạng của mình, có thể khiến mình càng thêm kiên định.
Lâm Khê đương nhiên hiểu.
Cô bật cười, “ừ” một tiếng, nói: “Đúng vậy, lập nghiệp đi.”
Ai biết rốt cuộc tình hình nhà họ Quách phức tạp nhường nào, không cần thiết tăng thêm biến số trên con đường sáng sủa.
Có điều cô nói xong thì dừng lại một lát, nói: “Chuyện tình cảm, thuận theo tự nhiên đi, tạm thời đừng đặt tâm tư và sức lực vào đó là được, chờ khi cậu xác nhận tình cảm sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp thì mới nói.”
Hai người mỗi người ở một giường trái phải, chính giữa cách nhau một lối đi rộng rãi, nếu không Lâm Khê khẳng định sẽ đưa tay nắm lấy cô ấy.
Triệu Ức Tuyết như có thể cảm giác được Lâm Khê muốn làm gì, cô ấy cười nói: “Ừm, vốn dĩ tớ cũng không phải người thiên về cảm tính.”
Nói xong lại mím môi, trêu ghẹo Lâm Khê: “Đương nhiên, nếu ông ấy giống chồng cậu, vậy tớ cũng không cần cẩn thận và thu lại tình cảm.”
Nói đi nói lại vẫn là Quách Tự Văn không đáng tin cậy.
Không phải ông ấy không tốt, mà là xuất thân, tính cách, quan niệm đều khác nhau nên đương nhiên không giống nhau.
Lâm Khê cười nói: “Nếu vậy, cậu không thích nói chuyện, anh ấy cũng không thích nói chuyện, cuộc sống của hai người có lẽ sẽ hơi buồn. Ông Quách vẫn có sức hút hơn.”
Triệu Ức Tuyết nhìn cô: “Cậu đang nói tổng giám đốc Lương không có sức hút?”
Lâm Khê đâu có ý này.
Cô xua tay nói: “Vậy thì phải xem là với ai, thuốc độc của người, mật ngọt của tôi mà.”
Cô không kín đáo chút nào, nói: “Của mình mình quý, với tớ mà nói đương nhiên là rất có sức hút, người tình trong mắt hoá Tây Thi mà.”
Triệu Ức Tuyết:
Triệu Ức Tuyết xém chút nữa cười chết.
Đây là một đống so sánh gì vậy.
Có điều cười xong, cô ấy lại thở dài một tiếng: “Tiểu Khê, thật ra tớ rất hâm mộ cậu, cậu có thể vì chồng cậu mà từ chối lời mời của Johnny, từ bỏ Học viện Mỹ thuật Florence, dù sao thì cậu cũng có thiên phú về hội họa như vậy mà.”
Đến bây giờ cô ấy vẫn không biết trong việc Johnny mời Lâm Khê còn có nguyên nhân khác, chỉ đơn thuần mà cho rằng Johnny đánh giá cao tài hoa và thiên phú của Lâm Khê, mà Lâm Khê lại bởi vì Lương Triệu Thành nên từ chối Johnny.
Cô ấy cảm thấy đáng tiếc, nhưng lại rất hâm mộ.
Lâm Khê thì không cảm thấy đáng tiếc chút nào.
Cô không rõ lắm, bản thân mình nói là có thiên phú thì có một chút, nhưng tuyệt đối không phải nghệ thuật.
Sở trường của cô dựa vào cơ sở vững chắc của đa số kinh nghiệm và những gì có được khi trưởng thành ở đời sau mà thôi.
Điều này, thật ra Johnny cũng đã nhìn ra, anh ta cũng cảm thấy cô không tệ, nhưng không tới mức kích động và tán tụng.
Cô luôn rất rõ ràng phương hướng phát triển của mình.
Cô vẽ chỉ là vì để biểu đạt tình cảm và thứ mà cô muốn biểu đạt mà thôi.
Vẽ tranh là như thế, xuất bản tập tranh cũng như thế.
Cô cũng tìm tòi, nỗ lực làm chuyện cô có hứng thú và có ý nghĩa đối với xã hội.
Còn về tiền, thật sự cô không thiếu tiền.
Thậm chí tận lực để mua nhà cũng không cần.
Bởi vì, đơn giản nhất là, cô học vẽ từ nhỏ, sau đó thường ra vào các nhà đấu giá lớn, vài lần bán đấu giá quy mô lớn, loại đấu giá ầm ĩ đến mức lên tin tức, cô đều nhớ rõ rành mạch.
Ví như, vào hai tháng trước khi cô xuyên qua, nhà đấu giá Christie's ở Hồng Kông vừa đấu giá xong mấy bức tranh, một bức tranh thuỷ mặc của Trương Đại Thiên giá 209 triệu, một tác phẩm của Thường Ngọc giá 119 triệu đấu giá thành công, bởi vì có hứng thú, đương nhiên cô rất rõ trước kia bức tranh đó qua tay người khác ở chỗ nào.
Cô quay đầu nhìn Triệu Ức Tuyết, cười nói: “Học viện Mỹ thuật Bắc Thành chúng ta cũng có giảng viên rất giỏi đấy, sau này khi có cơ hội thì lại đi, cơ hội sau này sẽ càng ngày càng nhiều.”
Đất nước càng ngày càng tốt, cơ hội giao lưu ngoại giao cũng sẽ càng ngày càng nhiều, muốn ra ngoài dạo một vòng chỉ là chuyện một tấm vé máy bay.
Nhưng Lương Triệu Thành không thể đi máy bay, cô đau đầu một trận.
Lúc này cô lại hận mình kiếp trước biết quá ít.
Chẳng trách anh Lương lại ghét Hạ Hướng Viễn, quả thực là quá thiệt, nhưng cho dù là thiệt, cô vẫn phải cảm kích anh ấy.
Lâm Khê lẩm bẩm nói: “Ức Tuyết, chẳng trách cậu lại từ chối Hạ Hướng Viễn, người đó không phải người tốt.”
Thật ra lần này không chỉ có Quách Tự Văn mời Triệu Ức Tuyết, Hạ Hướng Viễn cũng ném cành ôliu* tới cho cô ấy, đãi ngộ cũng không kém hơn Quách Tự Văn.
*Chỉ tỏ ý muốn hợp tác
Triệu Ức Tuyết bật cười.
Cô ấy cười nói: “Vậy thì cũng không phải, tớ cảm thấy anh ấy rất chân thành, thật ra tớ cũng có chút động lòng, chỉ là nhìn thấy tổng giám đốc Lương vừa nghe đến tên anh ấy thì lại lộ ra vẻ chán ghét, tớ cũng có chút mắt nhìn, e là nếu tớ đến chỗ Hạ Hướng Viễn, tổng giám đốc Lương sẽ không cho tớ vào cửa nhà cậu.”