Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 214
Cập nhật lúc: 2024-09-06 19:48:23
Lượt xem: 109
Lương Tuyết Đình lập tức nhảy dựng lên, lao thẳng về phía Lâm Khê dùng tay đập vào máy cát xét cá nhân trên tay cô. Lâm Khê đứng dậy né tránh cô ta, cũng thuận tay tắt máy cát xét đi.
Cô nhìn vẻ mặt đỏ bừng, trợn mắt nhìn cô như muốn phun lửa của Lương Tuyết Đình trên sofa nói: “Cô làm gì vậy? Cô tùy tiện nói ra những lời này với người ngoài, cuối cùng người khác lấy thứ này ra công kích tôi, bây giờ đã vào nhà giam rồi. Tôi không tức giận nhưng cô lại tức giận đến như vậy? Ai nuông chiều cô thành như vậy hả?”
“Cô hèn hạ! Cô cố ý tìm người giả giọng tôi, còn thu âm lại! Cô đúng là hèn hạ vô sỉ, khó trách tất cả mọi người đều bị cô bỡn cợt trong lòng bàn tay.”
“Tuyết Đình!”
“A!”
Chu Vấn Bình thấy Lương Tuyết Đình nói càng lúc càng khó nghe, sau khi tỉnh táo lại từ sự kinh ngạc liền kéo cô ta lại, nhưng cũng cùng lúc đó, Lâm Khê đã cầm lấy một ly trà trên bàn tạt vào mặt Lương Tuyết Đình, trà vẫn còn nóng, trong cốc tràn ngập lá trà, nước trà chảy xuống, lá trà vẫn còn dính đầy trên mặt Lương Tuyết Đình, cô ta bị hắt nước đến ngẩn ra.
Chu Vấn Bình đứng sau lưng cô ta, dùng tay kéo cô ta lại, cũng không may mắn tránh khỏi, trên tay, trên áo lông cừu đắt tiền tinh xảo đều bị tạt nước trà.
Lương Tuyết Đình tỉnh táo lại sau khi bị kích thích vì bị tạt nước, hất tay mẹ mình ra muốn lao về phía Lâm Khê nhưng lại bị anh trai Lương Hằng Hiên của mình kéo lại.
Lương Hằng Hiên không hề dịu dàng như mẹ cô ta, túm lấy cô ta khiến cô ta không giãy giụa được dù chỉ một chút.
Một tiếng ‘ầm’ vang lên, tướng quân Lương đánh một quyền lên bàn trà, quát: “Tất cả dừng lại cho tôi.”
Lúc này Lương Tuyết Đình mới tỉnh táo lại, sau đó nhân lúc Lương Hằng Hiên bị tiếng quát của tướng quân Lương làm ngẩn ra, đẩy tay anh ta ra, xoay người nhào vào lòng mẹ mình ôm mặt khóc hu hu thành tiếng.
Lương Triệu Thành đứng dậy đi đến kéo tay Lâm Khê, sau đó nhìn về phía vẻ mặt xanh mét của tướng quân Lương: “Xem ra bữa cơm này không ăn nổi nữa, chúng con đi trước đây.”
Lâm Khê lại lấy băng ghi âm từ trong máy cát xét cá nhân ra, đi ra phía sau đặt lên bàn: “Vừa rồi tôi chỉ bật một câu, các người muốn nghe hoàn chỉnh thì nghe ở đây đi.”
Nói xong cô nhìn về phía Chu Vấn Bình nói: “Bây giờ hẳn là dì đã biết tại sao tôi không thể cho cháu gái dì thuê nhà rồi chứ? Cô ta là cháu gái dì, là chị họ của cô Lương, tình cảm sâu đậm, cô Lương ôm một bụng ác ý và bất mãn với tôi, có thể tùy tiện dùng các kiểu lời nói bôi nhọ chửi rủa tôi với một người ngoài, e rằng cũng sẽ ảnh hưởng đến chị họ cô ta. Tôi không hy vọng sẽ đưa một người như vậy đến bên cạnh mình, rình trộm cuộc sống của tôi đủ kiểu, sau đó xuyên tạc bịa đặt, bôi nhọ tôi đủ kiểu ở bên ngoài.”
“Không, Tiểu Khê.”
Chu Vấn Bình cứng mồm cứng họng, bà ta muốn giải thích gì đó, nhưng con gái đang khóc hu hu trong lòng, còn có băng ghi âm trên bàn kia lại khiến bà ta đỏ mặt đến mang tai không nói nên lời.
Lâm Khê nói xong cũng không để ý đến bà ta nữa.
Cô quay sang nhìn về phía thím Thu đang cầm giẻ lau, đôi môi mím chặt đến mức lộ ra hai rãnh mũi má rất sâu: “Thím Thu, thím cũng không cần nhìn tôi như vậy, từ lần đầu tiên tôi đến đây, thím đã xoi mói, khó chịu đủ kiểu với tôi. E rằng thím cũng nói không ít những lời đó ở bên ngoài, nói không chừng cô Lương cũng bị thím làm ảnh hưởng? Tôi biết thím không ưa tôi, nhưng rốt cuộc thím dựa vào cái gì mà không ưa tôi? Dựa vào cái gì mà tôi phải nhìn sắc mặt của thím chứ? Từ nhỏ đến lớn tôi chưa hề có tính cách phải nhìn sắc mặt của ai, tôi nói cho thím biết, lúc tôi năm tuổi...”
Lúc năm tuổi cô vẫn còn là Nhạc Khê.
Lời vẫn chưa nói xong, cô không thể làm gì khác nên nói vòng: “Khi đó, đã không ai cho tôi vẻ mặt tốt.”
Cô nói xong, mặc kệ vẻ mặt dài ra của thím Thu, quay đầu lại nhìn tướng quân Lương, hơi cúi người với ông: “Con xin lỗi cha, chúng con về trước. Ác ý ở đây quá nặng nề, bọn họ lại còn không để trong lòng, chắc là mười mấy năm nay đã quen như vậy rồi, quen với việc lấy sự hà khắc và ác ý đối xử với người khác, còn tự nhận rằng có thể tiếp tục dùng quan hệ gia đình này để yêu cầu người khác. Con chỉ cần nghĩ đến việc từ nhỏ Triệu Thành đã sống trong môi trường này, nhưng lại không ai nhìn thấy những ràng buộc mà anh ấy phải chịu đựng thì cảm thấy khó chịu đến nghẹt thở. Chúng con đi trước đây.”
Cô nói xong, đặt tay mình vào tay anh rồi xoay người rời đi.
Để lại căn phòng vừa hỗn loạn vừa yên tĩnh.
Ra khỏi căn nhà kia, cô mới quay lại nhìn anh, nói với anh: “Xin lỗi, vừa rồi có phải em giống như một con nhím không?”
Với tính cách của anh, e là sẽ khinh thường m.ổ x.ẻ phân tích những việc đó, chia tách với những người kia.
Anh nắm lấy tay cô, cúi đầu nhìn cô, sự dịu dàng trong ánh mắt dường như có thể nhấn chìm cô vào trong đó, anh hỏi: “Lúc năm tuổi làm sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-214.html.]
Lâm Khê ngại ngùng bật cười, nhưng cười xong lại có chút thương cảm, hạ giọng nói: “Lúc còn nhỏ em ở nhà bà ngoại, nhưng khi lên năm tuổi ông bà ngoại xảy ra ngoài ý muốn rồi qua đời, cũng chỉ có bảo mẫu chăm sóc em. Lâu dần, bảo mẫu càng ngày càng qua loa lấy lệ. Em bất mãn thì lại âm thầm hà khắc với em, còn đe dọa em không được phép nói bậy bạ. Sau đó cuối cùng mẹ em cũng xuất hiện, em cứng rắn với bà ta ngay trước mặt mẹ em, em còn giữ lại rất nhiều chứng cứ đấy.”
Lúc năm tuổi cô đã học được những thứ này.
Sắc mặt Lương Triệu Thành lập tức đen lại.
Lâm Khê kéo lấy anh, nói: “Không sao, khi đó mẹ em cũng rất đau lòng, thực ra em vẫn ổn, ngoại trừ lúc nhỏ không ở bên cạnh em ra, bà ấy vẫn rất tôn trọng em. Cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ lựa chọn tin tưởng em đầu tiên, nghe lời em nói, cho em sự tin tưởng lớn nhất, cho dù bà ấy biết rõ rằng em lừa bà ấy.”
Nói đến đây, cô bật cười.
Mẹ cô đâu phải là không biết cô lừa bà ấy, nhưng vẫn lựa chọn trao đổi bình đẳng với cô, để cô tin tưởng bà ấy.
Lúc còn nhỏ có khi sẽ cảm thấy thương tâm, nhưng sau khi trưởng thành lại cảm thấy cũng rất tốt.
“Đi thôi.”
Lâm Khê cười nói: “Chúng ta về nhà ăn cơm, thím Ngô nói hôm nay sẽ gọi dì Nhạc đến ăn cơm cùng, chúng ta về vẫn còn kịp.”
Nhà họ Lâm.
Lúc này nhà họ Lâm rất náo nhiệt, không chỉ có Nhạc Minh Tư, còn có Nhạc Dĩ Mạn, ngay cả Vương Nhiên, Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh cũng ở đây.
Nhạc Dĩ Mạn cũng được nghỉ đông rồi, trước khi về nhà cô ấy đến đây thăm cô mình, định ở bên Nhạc Minh Tư vài ngày rồi mới về. Thím Ngô bảo hai người họ đến ăn cơm, mấy người họ đang nói chuyện trong phòng khách.
Hứa Đan đã vào nhà giam, còn có gì mà không thể nói.
Vương Nhiên kể chuyện này cho mọi người như đang kể chuyện cổ tích, mọi người nghe xong ai nấy đều lòng đầy căm phẫn.
Vương Nhiên nói: “Mọi người không biết đấy thôi, sáng sớm hôm nay mẹ của Chu Vân Vân đã chạy đến kí túc xá của chúng cháu, muốn ép Chu Vân Vân đến đồn công an nhận tội thay, cũng may hôm qua thầy giáo Hầu cũng lo lắng chuyện này, không để Chu Vân Vân về kí túc xá mà ở lại nhà thầy giáo Hầu.”
“Trong lòng chúng cháu cũng bất bình nên nói với bà ta hôm qua Chu Vân đi gọi một cuộc điện thoại về thì sắc mặt không đúng, sau đó thì cả đêm không về, không lẽ đã nghĩ không thông rồi xảy ra chuyện gì? Bảo bà ta ra ngoài đi tìm, bà ta còn kéo chúng cháu muốn chúng cháu đi tìm cùng, chúng cháu cũng lười để ý bà ta.”
Lúc Lâm Khê và Lương Triệu Thành về nhà, trong nhà đang nói chuyện sục sôi ngất trời.
“Sau đó thì sao? Các cháu đã đuổi bà ta đi như thế nào?”
Lâm Khê và Lương Triệu Thành về đến nhà cũng không có ai chú ý đến hai người họ.
Thím Ngô truy hỏi, tức giận nói: “Loại phụ nữ này nên để cho cô ta nóng ruột, chưa từng thấy ai làm mẹ như vậy, không đau lòng cho con gái mình mà lại đẩy con bé đi nhận tội thay cho người khác.”
“Không có, Chu Vân Vân tự quay về.”
Vương Nhiên nói đến đây lại bất bình: “Bà ta vừa nhìn thấy Chu Vân Vân, không hề quan tâm cậu ấy một chút nào, ở ngay trước mặt thầy giáo Hầu mà muốn kéo cậu ấy đến đồn công an, nói là bản thân làm chuyện xấu thì phải tự thừa nhận, thật là ghê tởm.”
“Trời ạ, cuối cùng không lẽ lại đi thật sao?”
Thím Ngô tức giận nói: “Trên đời này sao lại có người mẹ lòng dạ ác độc như vậy chứ? Hổ dữ còn không ăn thịt con.”
“Không có.”
Vương Nhiên ‘xùy’ một tiếng: “Lôi kéo được một lúc, cha của Chu Vân Vân lại đến, mới chỉ qua một ngày, không biết tại sao ông ta lại như biến thành một người khác vậy, kéo lấy mẹ cậu ấy nói rằng “Chuyện này có lẽ thật sự không phải do Vân Vân làm, chúng ta vẫn nên điều tra rõ rồi nói sau, còn thầy giáo Hầu ở đây đấy.” Sau đó mẹ cậu ấy còn nói “Vậy làm sao mà được, làm sao mà được?” Sau đó bị cha cậu ấy kéo đi, chẳng hiểu ra làm sao.”