Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 213
Cập nhật lúc: 2024-09-06 19:48:22
Lượt xem: 101
Lâm Khê cười híp xách một hộp đồ chơi đưa cho Lương Vệ, nói dối không chớp mắt: "Gần đây thằng bé phải bận rộn học tập, khi thi cuối kỳ xong thì mệt sắp c.h.ế.t rồi. Lúc này xem như đã thi xong nên lập tức nằm ở nhà nghỉ ngơi, đây là thằng bé cố ý chuẩn bị cho cháu đấy."
Lúc này mới đuổi được Lương Vệ đi.
Cho dù là Tôn Văn Anh hay Chu Vấn Bình thì ai cũng vô cùng nhiệt tình chào đón bọn họ vào, nhưng bọn họ cũng chưa kịp ngồi xuống, thím Thu mang trà lên, Tôn Văn Anh nói với bọn họ: "Cha bảo khi hai đứa về thì đến phòng làm việc gặp cha."
Hai người đồng ý rồi đi lên lầu.
Vào phòng làm việc, tướng quân Lương khẽ liếc nhìn bọn họ, ông ấy không nói gì, trước tiên rút ra một lá thư từ trong ngăn kéo ra đưa cho Lâm Khê, nói: "Đây là bức thư lần trước cha nói với mấy đứa, nhìn có vẻ khá lộn xộn, cha cũng không đọc. Hôm nay cha giao cho mấy đứa để cho mấy đứa xem ai đã đứng sau chuyện này, có chuyện gì cần giúp thì cứ nói với cha."
Nói xong ông ấy dừng một chút, trước tiên nói với Lâm Khê: "Những thứ trong đây có lẽ đều do người khác bịa đặt cố ý vu khống, chỉ cần liếc mắt một cái là biết. Con không cần phải tức giận, loại chuyện như thế này cha đã từng gặp qua rất nhiều, thậm chí còn khoa trương hơn cả cái này nữa. Nếu bây giờ tức giận thì coi như đã trúng bẫy kẻ đó."
Tiếp theo ông ấy nhìn Lương Triệu Thành: "Tính tình của con không được tốt, nhưng cũng đừng vì người khác bắt nạt vợ mình mà quay sang sinh ra mâu thuẫn, tạo thành rạn nứt với vợ con."
Lương Triệu Thành chăm chú nhìn vào lá thư kia, khuôn mặt vô cùng u ám, sau đó anh khẽ quay đầu, vẻ mặt lạnh lùng, không lên tiếng.
Lâm Khê vội vàng nói: "Sẽ không đâu cha, chuyện này chúng con đã điều tra được, Triệu Thành cũng không hề nổi giận với con. Anh ấy chỉ cảm thấy tức giận với chuyện này thôi."
Nói xong cô đưa tay nhận lấy lá thư, thầm thở dài trong lòng.
Cho dù tướng quân Lương có đối xử với người khác như thế nào thì ông ấy trước giờ cũng chưa bao giờ đối xử tệ với cô.
Nhưng mà như thế thì có ích gì chứ?
Cho dù bởi vì lòng tốt này là vì không đành lòng hay gì khác, nhưng khi xoay người nhìn về phía Lương Triệu Thành, nhớ đến những gì anh đã chịu đựng trong quá khứ, cô không nói thêm gì nữa.
Nói xong việc này thì bọn họ cũng không có gì khác để nói tiếp với Lương lão tướng quân nữa, vì thế mọi người cùng nhau xuống lầu.
Chu Vấn Bình trò chuyện mấy câu với Lâm Khê, bà ta nói với cô: "Tiểu Khê, nghe nói các cháu có rất nhiều nhà cho thuê ở Tân An đúng không? Dì có một đứa cháu gái, năm trước con bé tốt nghiệp đại học, sắp xếp cho nó một công việc tốt thì nó lại nói không thích, náo loạn lên đòi đi Tân An."
"Đương nhiên ban đầu mọi người trong nhà không đồng ý, nhưng con bé này liên tục làm ầm ĩ nên mọi người đành phải thuận theo, nó muốn thì cứ để nó đi. Nhưng mà con bé chỉ là một cô gái, không quen thuộc với cuộc sống nơi đó. Mọi người trong nhà không yên tâm, vì thế dì thầm nghĩ, chi bằng để cho con bé ở chỗ của cháu. Những người khác trả con bao nhiêu tiền thì cứ bảo con bé trả ngần ấy là được."
Nói xong dường như có chút ngượng ngùng, bà ta nói thêm: "Thật sự là không còn cách nào khác, mọi người trong nhà quá lo lắng nên đành phải mặt dày nói với cháu chuyện này. Nhưng Tiểu Khê à, cháu cứ yên tâm, mặc dù cháu gái của dì hơi tùy hứng nhưng tính cách, thói quen sinh hoạt của nói rất tốt, đảm bảo sẽ không gây ra phiền phức gì cho cháu đâu. Nếu nảy sinh bất kỳ chuyện gì thì cháu có thể nói thẳng với dì… Không đúng, nhà dì sẽ bắt con bé về nhà."
Tất nhiên cô cháu gái của Chu Vấn Bình không phải là người thành phố Bắc.
Vốn dĩ quê của cô ấy là Hoa Bắc, ban đầu trong nhà có ý định muốn bà ta giúp cháu gái bố trí một công việc ở thành phố Bắc nhưng còn vướng phải vấn đề hộ khẩu, thành phố Bắc đâu phải là nơi muốn là có thể vào đâu!
Còn có tấm gương nhà họ Dung trước mắt, đương nhiên bà ta sẽ không dám đi vào con đường c.h.ế.t đó.
Bên phía Tân An đang phát triển rất mạnh mẽ. Cho dù là Tân An thì cũng không phải nơi người ta có thể tùy tiện đến, sợ là lão già bên kia cũng bởi vì biết công ty Lương Triệu Thành ở Tân An phát triển hưng thịnh quá nên mới nảy ra ý định này, cũng có ý bảo cháu gái đi qua thám thính đường đi nước bước trước.
Trong túi của Lâm Khê đang đựng đoạn băng ghi âm của Hứa Đan.
Cô thầm nghĩ, chuyện này xuất hiện thật đúng lúc!
Lâm Khê vuốt ve túi xách của mình, tâm trạng vui vẻ.
Bản ghi âm mà Hứa Đan tặng thực sự quá tốt.
Nếu không với cách nói chuyện dịu dàng uyển chuyển mang theo chút cẩn thận của Chu Vấn Bình, chỉ là vì trong nhà không yên tâm để một cô gái đi đến vùng đất xa xôi lạ lẫm như vậy, thỉnh cầu cô cho cô ta thuê nhà, cũng không phải là không trả tiền. Nếu như cô từ chối, vậy thì tỏ ra quá vô tình rồi.
Cô cũng không phải loại người không nói lý lẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-213.html.]
Cho dù có ngang ngược thì cũng phải có lý rồi mới ngang ngược chứ?
Cô quay sang nhìn vẻ mặt uể oải ủ rũ, không có tinh thần của Lương Tuyết Đình: “Cháu gái của dì Chu là chị họ của cô Lương sao?”
Lâm Khê rất thích gọi Lương Tuyết Đình là ‘cô Lương’, trước đây Chu Vấn Bình đã nói rất nhiều lần rằng ‘gọi con bé là Tuyết Đình là được rồi’. Nhưng Lâm Khê vẫn gọi như vậy, người khác cũng không xoi mói được điều gì không đúng, người ta tươi cười dịu dàng, ngược lại là Lương Tuyết Đình rất không lễ phép, mỗi lần gọi Chu Vấn Bình đều rất phiền muộn.
Lương Tuyết Đình cũng cảm thấy chán ghét, cô ta luôn thấy rằng mỗi lần Lâm Khê gọi hai chữ ‘cô Lương’ kia đều mang theo mùi vị khó chịu nồng nặc.
Lương Tuyết Đình nghe Lâm Khê nhắc đến mình, cuối cùng cũng nâng mắt lên nhìn Lâm Khê.
Miệng mấp máy, trong lòng rất phiền muộn.
Vì chuyện của mình và Dung Hoa Sâm nên tâm trạng của cô ta vẫn luôn không tốt.
Chuyện kết hôn đã được quyết định, Dung Hoa Sâm đối xử với cô ta rất tốt, lại tràn đầy sức hấp dẫn, nhưng chuyện của nhà họ Dung cũng đã xảy ra rồi, mặc dù những chuyện đó không phải do tham mưu trưởng Dung làm, nhưng họ hàng lại ỷ vào thế lực của nhà họ Dung để mưu đồ được rất nhiều lợi ích, tham mưu trưởng Dung đã bị tạm thời cách chức, cũng không được ở trong quân khu nữa mà dời đến ngoại ô thành phố Bắc.
Vì những chuyện này, trong lòng Lương Tuyết Đình sao có thể vui cho được?
Cho dù mẹ cô ta đã dặn đi dặn lại, nhưng cô ta vẫn rất khó có thể bày ra một vẻ mặt tươi cười chân thành với Lâm Khê.
Thấy con gái như vậy, Chu Vấn Bình vội vàng cười đáp: “Đúng vậy, chính là con gái của anh cả dì, chị họ của Tuyết Đình.”
Lâm Khê lại hỏi: “Quan hệ có tốt không?”
Chu Vấn Bình cảm thấy câu hỏi của cô thật kỳ lạ, nhưng vẫn trả lời: “Đương nhiên là rất tốt. Mặc dù chị họ của con bé ở Hoa Bắc, nhưng trước đây mỗi khi đến kỳ nghỉ hè hay nghỉ đông đều đến nhà chúng ta ở một thời gian ngắn, con bé này tốt tính, ở với ai cũng rất không tệ.”
Lâm Khê ‘à’ một tiếng, sau đó thu lại nụ cười, nhìn Chu Vấn Bình nghiêm túc nói: “ Vậy thì chắc là không được rồi. Mặc dù nhà đó của cháu vẫn còn phòng trống, nhưng e rằng không thể cho cô ấy thuê.”
Chu Vấn Bình: ???
Những người khác trong phòng khách đang uống trà thì ngừng uống trà, đang ăn hạt dưa thì ngừng ăn hạt dưa, đồng loạt nhìn sang.
Ngay cả thím Thu đang dọn dẹp ở trước tủ âm tường cũng dừng lại.
Chuyện này?
Nụ cười trên gương mặt Chu Vấn Bình cũng không giữ được nữa: “Tiểu Khê?”
Lâm Khê đáp: “Dì Chu, cháu có một băng ghi âm sáng nay mới lấy được từ chỗ bạn học của cháu, dì có hứng thú nghe thử không?”
Sắc mặt Chu Vấn Bình không tốt.
Cách chuyển đề tài cũng quá gượng gạo rồi, ai có hứng thú nghe băng ghi âm gì đó của cô chứ?
Nhưng Lâm Khê nói xong cũng không để ý đến bà ta, cúi đầu móc một cái máy cát xét cá nhân từ trong túi xách ra.
Kiếp trước Lâm Khê đã dùng máy cát xét cá nhân lúc còn học cấp một, nhưng lúc này lại cảm thấy thứ đồ này rất dễ dùng, cảm ơn sự phát triển của khoa học kỹ thuật. Lúc cô vừa đến đây vẫn chưa tìm được ở trong trung tâm thương mại đâu.
Cô ấn nút bật máy, bên trong truyền ra một âm thanh rõ rệt: “Nhà tôi vốn không hề đồng ý cuộc hôn nhân của hai người họ, anh hai tôi vốn đã có một người vợ chưa cưới thanh mai trúc mã, mặc dù chưa chính thức đính hôn, nhưng mười mấy năm qua hai nhà chúng tôi đều đã âm thầm thừa nhận. Nhưng khi anh hai tôi đến Tân An ở nhà của cô ta, cô cũng thấy rồi đấy, dáng vẻ của cô ta như thế nào? Cuối cùng anh hai tôi thậm chí còn không nói với gia đình đã trực tiếp đăng ký kết hôn với cô ta.”
Mọi người:
Sắc mặt ai nấy đều kinh ngạc.