Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 212

Cập nhật lúc: 2024-09-06 19:48:21
Lượt xem: 95

Mẹ Hứa Đan cũng cùng Hứa Đan đến đồn cảnh sát.

Trong đồn cảnh sát, Hứa Đan cúi đầu, mẹ Hứa Đan vẫn liên tục nói với cảnh sát: "Đan Đan nhà chúng tôi sẽ không làm chuyện này, con bé vốn dĩ không có động cơ gây ra chuyện này."

Sau đó bà ta nhấn mạnh với Hứa Đan: "Mặc kệ bọn họ nói gì hay làm gì, nếu con không làm thì không cần nhận "

Chờ đến khi rời khỏi đồn cảnh sát, trước tiên bà ta gọi điện đến nhà họ Chu.

Bà ta không thể lưu lại vết nhơ trong hồ sơ của con gái mình được.

Nhưng mặc kệ bà Hứa làm thế nào, cuối cùng cũng giống như giãy dụa trước khi chết, chứng cứ phạm tội rõ ràng như thế, Hứa Đan khó thoát khỏi.

Mà bên kia, Chu Vân Vân không hề về nhà.

Cô ta nói chuyện xong với Lâm Khê thì ngồi trong rừng cây nhỏ trong trường một lát rồi đi đến chỗ điện thoại công cộng và gọi điện thoại về nhà nói rằng mấy ngày nay sẽ không về nhà, trong trường có một số việc nên cô ta cần phải tham gia hỗ trợ, sau đó thì không tiếp tục đi lang bạt bên ngoài nữa đi thẳng về ký túc xá. Cũng may Vương Nhiên bởi vì việc của Lâm Khê và một số chuyện của triển lãm tranh nên tạm thời vẫn chưa rời khỏi ký túc xá, Chu Vân Vân không đi sang nơi khác mà lập tức tiến lên xin cô ấy rằng mình muốn ở lại hỗ trợ vài ngày.

Từ sau lần khai giảng đó, Vương Nhiên không hề muốn gặp Chu Vân Vân.

Nhưng bây giờ Chu Vân Vân nhìn thẳng vào cô ấy và cầu xin cô ấy giúp đỡ mình, bộ dạng như vậy khiến Vương Nhiên cảm thấy dường như cô ta hơi khan khác, mặc dù không quá nhiệt tình nhưng Vương Nhiên vẫn gật đầu, nói: "Được."

Bởi vì những lời nói của Lâm Khê trong phòng hội nghị khoa cùng với lời cảm ơn mà Chu Vân Vân đã nói với Lâm Khê lúc trước, đương nhiên cô ấy biết được tại sao Chu Vân Vân không chịu về nhà.

Đến giờ ăn cơm chiều, quả nhiên loa trên góc phòng vang lên: "Chu Vân Vân có điện thoại. Cha có việc cần tìm, em mau xuống lầu nghe máy."

Bàn tay Chu Vân Vân đang thu dọn đồ đạc khẽ ngừng.

Những người khác trong ký túc xá đều nhìn về phía cô ta.

Tiếng phát ra từ loa phát thanh vang lên ba tiếng, cuối cùng "lạch cạch" dừng lại.

Trong giây lát, ký túc xá yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng Chu Vân Vân thu dọn sách vở.

Sau đó chợt nghe Chu Vân Vân nói: "Các cậu và tớ đi ăn cơm chung đi."

Tôn Minh Minh vừa định nói "đi thôi", Vương Nhiên lại cầm lấy máy nghe nhạc trên bàn lên, nhìn Chu Vân Vân rồi nói: "Chúng ta đi tìm thầy Hầu, khi đến văn phòng thầy Hầu thì cậu có thể trả lời điện thoại từ cha cậu."

Sắc mặt Chu Vân Vân lập tức trắng bệch, cô ta vô thức há miệng, muốn nói "không", nhưng lời nói lại bị nghẹn trong cổ họng.

Cô ta biết đây có lẽ là cơ hội duy nhất để những người khác trong ký túc xá chấp nhận cô ta. Cô ta sẽ có cơ hội trở lại làm một người bình thường.

Nhưng trong nháy mắt đó, cô ta cũng nghĩ đến nếu cô ta làm như vậy thì sợ rằng bất kể là gia đình cô ta, hoặc là nhà họ Hứa có lẽ sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Vương Nhiên nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Chu Vân Vân, tất nhiên nhận ra sự sợ hãi trong lòng cô ta.

Cô ấy biết rằng đây chắc chắn không phải là một việc dễ dàng.

Nhất là khi Chu Vân Vân đã sống trong hoàn cảnh như vậy ngay từ khi còn nhỏ.

Cô ấy khẽ sờ vào máy nghe nhạc đang cầm trên tay: "Cho dù nhà họ Hứa thật sự khiến cha cậu ép cậu đi chịu tội thay thì cha cậu cũng không phạm tội gì, chúng ta chỉ muốn thu nhập thêm nhiều chứng cứ để chứng minh chuyện này thật sự do Hứa Đan làm. Chúng ta cũng có thể thương lượng với thầy Hầu, chuyện này... Chỉ có nội bộ trường biết, coi như chứng cứ xử phạt Hứa Đan, sẽ không giao cho bên phía công an và cũng không để nhà họ Hứa và cha cậu biết."

Nhưng cô ấy nói đến đây thì dừng lại rồi thở dài.

Cô ấy không ngây thơ như vậy, đương nhiên biết bên phía trường có bao nhiêu lãnh đạo và thầy cô quen biết nhà họ Hứa, một khi nói chuyện này với nhà trường thì sao nhà họ Hứa lại không biết được chứ? Nếu không Lâm Khê đã không nói "trước đây có lãnh đạo nhà trường bao che dung túng" rồi.

Cô ấy thở dài, đặt máy nghe nhạc xuống: "Tùy cậu thôi."

Chu Vân Vân nhìn chằm chằm vào máy nghe nhạc, cực kỳ khó khăn nói: "Đi thôi, đi tìm thầy Hầu nào."

Bọn họ ra ngoài rồi đi đến điện thoại công cộng gọi đến văn phòng thầy Hầu trước, không ai trả lời cả, sau đó bọn họ tiếp tục gọi đến nhà thầy ấy.

Lần này người trả lời là vợ của thầy Hầu, khi nghe nói có học trò tìm thì lập tức đưa điện thoại cho ông ấy.

Giọng nói của thầy Hầu khó che giấu sự mệt mỏi nhưng khi nghe Chu Vân Vân nói có việc cần tìm, ông ấy vẫn lập tức bảo cô ta đến văn phòng ông ấy.

Bây giờ ông ấy thực sự hơi sợ.

Khi đến văn phòng ông ấy mới nhìn thấy không chỉ có Chu Vân Vân mà còn có Vương Nhiên, Triệu Ức Tuyết và cả Tôn Minh Minh, trong lòng khẽ buông lỏng.

Ông ấy thật sợ Chu Vân Vân chạy đến đây để nhận rằng cô ta là người đã viết những bức thư kia.

Mấy người đi theo thầy Hầu đến văn phòng của ông ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-212.html.]

Sau khi nghe Vương Nhiên nói xong, thầy Hầu quay đầu nhìn Chu Vân Vân, Chu Vân Vân cắn môi, nhỏ giọng nói: "Được không thầy?"

Quả thật thầy Hầu vẫn đang đấu tranh trong lòng.

Nhưng hiện tại Chu Vân Vân đang đứng ngay tại đây, làm sao ông ấy có thể cự tuyệt chứ?

Nếu làm vậy thì ông ấy còn có tư cách gì để làm thầy của bọn họ chứ?

Cuộc gọi được chuyển tiếp, Vương Nhiên ấn phím ghi âm trên máy ghi âm, Chu Vân Vân lập tức trả lời "a lô" với đầu bên kia, sau đó bên đó truyền đến một tiếng gào to.

Cha Chu giận dữ nói: "Đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi mà tại sao con vẫn chưa chịu về nhà hả?"

Chu Vân Vân không lên tiếng, cha Chu nói tiếp: "Buổi tối con phải về nhà, sáng mai cha dẫn con đến đồn cảnh sát chịu tội thay Hứa Đan."

Chu Vân Vân cắn răng, mắt đỏ bừng, nói: "Cha, con không hề làm chuyện đó."

"Tất nhiên cha biết con không làm chuyện đó!"

Cha Chu ở đầu dây bên kia nói với thái độ tức giận: "Nhưng bởi vì con không làm nên mới bảo con vào đó chịu tội thay Hứa Đan!"

"Con không muốn..."

Chu Vân Vân run rẩy nói: "Lần này không giống như khi còn bé nữa, không phải chỉ đơn giản là trực nhật một ngày, quét dọn nhà vệ sinh, cũng không phải khi còn trung học non nớt dờ khại đâu. Cha à, nếu bây giờ con nhận tội thay Hứa Đan thì lý lịch của con sẽ dính vết nhơ, con có thể sẽ bị đuổi học, vậy thì con cố gắng nhiều năm như vậy..."

"Bọn họ sẽ tìm cách giữ con lại..."

Cha Chu lập tức thô bạo ngắt lời Chu Vân Vân, nói: "Mẹ Hứa Đan đã nói chỉ cần con chịu nhận tội thì bọn họ sẽ giúp anh con trở thành nhân viên chính thức, khi đó con cũng sẽ không cần lo lắng cho tương lai sau này. Chờ đến lúc con tốt nghiệp sẽ lập tức sắp xếp cho con vào làm ở viện thư họa, chuyện lần này bọn họ cũng sẽ giúp con nói đỡ một tiếng với bên trường học, đợi thêm một thời gian nữa sẽ đưa mọi thứ quay về quỹ đạo vốn có."

Vương Nhiên, Tôn Minh Minh và Triệu Ức Tuyết nghe thấy thế lập tức trở nên khiếp sợ không thể tin được.

Ngay cả sắc mặt thầy Hầu cũng tái nhợt.

Giọng điệu Chu Vân Vân run rẩy tựa như c.h.ế.t lặng nói: "Được, nhưng hôm nay con sẽ không về, ngày mai con sẽ đến thẳng đồn cảnh sát."

Nói xong không đợi bên kia nói thêm nữa mà lập tức cúp điện thoại.

Chu Vân Vân cúp máy xong thì ngã ngồi lên ghế một lúc.

Thầy Hầu tiến lên, thấp giọng nói: "Em yên tâm, chắc chắn trường học sẽ bảo vệ em."

Chu Vân Vân ngẩng đầu, khẽ nhếch mép, giọng nói có chút khàn khàn : "Không có việc gì đâu thầy, lúc đầu em còn nghĩ rằng mình sẽ rất sợ hãi, nghĩ rằng trời sẽ sụp xuống nhưng thực ra không phải vậy. Bây giờ em, em lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm."

Bởi vì, cô ta không cần phải tiếp tục sống như trước đây.

Cuối cùng cô ta đã có thể sống như một con người.

Sáng hôm nay Lâm Khê đi đến trại tạm giam, trở về trường lấy băng ghi âm của Hứa Đan, buổi chiều cô đi chung với Lương Triệu Thành đến nhà họ Lương.

Đây là chuyện được tính từ mấy ngày trước.

Lương Triệu Thành đã nói với tướng quân Lương, năm nay anh muốn về Tân An ăn tết, tướng quân Lương lập tức bảo bọn họ trước khi về thì cùng nhau ăn một bữa cơm, bảo anh gọi thím Ngô và Tiểu Dã đi chung luôn.

Thím Ngô không quá vui, bà ấy nói: "Chắc chắn thím sẽ không thể tự do thoải mái, thím và Minh Tư ăn ở nhà là được rồi."

Về phần Tiểu Dã, trước đây Tiểu Dã đã từng đến nhà họ Lương, khi đó cậu sợ có người khi dễ chị cậu nhưng bây giờ đã trải qua nhiều chuyện, cuối cùng cậu cảm thấy chẳng sao cả, bà chị này của cậu không phải người bình thường muốn khi dễ là khi dễ được, người nhà họ Lương cũng không có ba đầu sáu tay, hơn nữa còn có anh rể cậu ở đó thì cậu cần gì phải lo nữa chứ?

Vì vậy, cậu cũng lười đi theo.

Cuối cùng chỉ có Lâm Khê và Lương Triệu Thành qua đó.

Khi hai người đến nhà họ Lương, bầu không khí trong nhà họ Lương khá náo nhiệt.

Trước đó Lương Hằng Nghị trở về thành phố Bắc, một nhà ba người Lương Hằng Nghị và Tôn Văn Anh đã chuyển ra khỏi nhà họ Lương, nhưng họ không chuyển đi xa lắm mà vẫn nằm trong quân khu này. Hôm nay là thứ bảy, lúc Lâm Khê và Lương Triệu Thành đến nơi, một nhà ba người bọn họ đã có mặt.

Ngay khi Lương Vệ thấy bọn họ liền vui vẻ xông tới, sau đó nhìn về phía sau, hỏi: "Tại sao anh Tiểu Dã không đến thế ạ?"

Ngay cả Lương Hằng Hiên cũng ló đầu nhìn về phía sau.

Tết năm ngoái sau khi anh ta thua đã phải dâng hết tất cả tiền để dành của mình cho Tiểu Dã, sau đó cũng sinh ra một chút tình hữu nghị. Nửa năm nay, thỉnh thoảng anh ta còn đi tìm Tiểu Dã chơi một chút, vì thế mà Lâm Khê còn cố ý nói với Lương Triệu Thành, cô sợ tên nhóc này tiếp cận với ý đồ không tốt, sau đó cô điều tra một ít mới biết được thằng nhóc này ngoại trừ thích ăn uống chơi đùa thì cũng không có tính gì xấu nên mới cho qua.

Nhưng việc bọn họ nhớ đến Tiểu Dã chỉ là một việc tốn công vô ích mà thôi.

Bởi vì Tiểu Dã không hề nhớ bọn họ.

Loading...