Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 203
Cập nhật lúc: 2024-09-06 19:48:08
Lượt xem: 112
"Thực ra có thể cũng không hoàn toàn là vì chuyện đó,..."
Triệu Ức Tuyết chậm rãi nói: "Tớ nghe nói trong buổi triển lãm lần này cậu ta cũng tham gia vào đội ngũ phiên dịch của trường, khả năng nói tiếng Anh tốt nhất của lớp chúng ta chính là cậu ta."
Triển lãm tranh lần này bất kể là trong trường học hay trong ngành đều rất coi trọng, ở giữa cũng sẽ có rất nhiều lãnh đạo, thương nhân nước ngoài đến đây tham quan, cho nên nhà trường sớm đã tuyển rất nhiều sinh viên làm trợ lý. Vì xem xét thấy sẽ có mời thương nhân nước ngoài đến tham dự nên đã đặc biệt tuyển một nhóm sinh viên nói tiếng Anh giỏi để làm sinh viên phiên dịch, nhưng một phần sẽ do nhà trường phụ trách, tình huống cụ thể thì bọn Lâm Khê cũng không rõ lắm.
Mấy người trong ký túc xá của họ sớm đã là trợ lý của tổ công tác triển lãm tranh, trong khoảng thời gian này còn giúp hướng dẫn các sinh viên mới tuyển, đều rất bận rộn nên cũng không quan tâm đến các sắp xếp khác bên phía nhà trường.
Hơn nữa, sinh viên Học viện Mỹ thuật khi thi vào lớp văn hóa phần lớn thì thành tích không tính là xuất sắc, nói tiếng Anh cũng không tốt lắm.
Có người nói ông nội của Hứa Đan khi ông còn trẻ đã từng đi du học ở Anh, vì vậy tiếng Anh của Hứa Đan rất xuất sắc.
Vương Nhiên "ồ" một tiếng, nói: "Tớ đã nói tại sao gần đây đuôi của cậu ta càng ngày càng cong lên, nếu chỉ là đến thành phố Hồng Kông để trao đổi thì cũng không phải đến mức đó đâu, hóa ra là như vậy."
Cô ấy nói rồi quay đầu nhìn Lâm Khê: "Tớ nhớ lúc trước khi cậu thi đại học, hình như điểm tiếng Anh của cậu đạt trọn điểm mà, nếu không thì cậu cũng đến đó đi rồi g.i.ế.c c.h.ế.t tinh thần của cậu ta."
Lâm Khê buồn cười đưa tay gõ đầu của cô ấy: "Chúng ta còn chưa đủ bận rộn sao? Tất cả đều là công việc mà có sao đâu. Hơn nữa, tiếng Anh của người ta tốt hơn so với cậu, cậu có suy nghĩ này thì cố gắng học tập tốt vào, sau này chắc chắn sẽ có tác dụng."
Tiếng Anh hiện tại của Vương Nhiên thật là có hơi thê thảm không nỡ nhìn.
Nhưng Lâm Khê nhớ rất rõ, đời sau của Vương Nhiên không chỉ thông thạo tiếng Anh mà giọng nói cũng rất chuẩn, ngay cả tiếng Pháp cũng rất tốt.
Cô thực sự rất tò mò, cô ấy đã học nó khi nào.
Vương Nhiên nhe răng nói: " Không có hứng thú, tớ cũng không muốn vểnh đuôi làm gì."
Lâm Khê, Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh: "..."
Triển lãm tranh bắt đầu từ ngày 21 đến ngày 29 tháng 12, được trưng bày tại phòng trưng bày tác phẩm mỹ thuật của trường.
Chủ yếu công việc của Lâm Khê là bận rộn trước triển lãm tranh, ngược lại chờ đến thời gian triển lãm thì khá tốt, chỉ cần mỗi ngày cố định thời gian đi giới thiệu một vòng là được.
Vào ngày 28 tháng 12, ngày thứ hai đếm ngược, Lâm Khê đang cùng Triệu Ức Tuyết chỉnh lý tờ rơi giới thiệu về triển lãm bị người ta lật đến có chút lộn xộn thì lãnh đạo nhà trường dẫn theo vài người đi vào.
Từ khi khai mạc triển lãm tranh đến nay, lãnh đạo nhà trường thỉnh thoảng cũng dẫn một số người tới đây, Lâm Khê và Triệu Ức Tuyết cũng đã quen với việc này, chỉ cần đi lên nghênh đón sau đó giới thiệu tác phẩm cho bọn họ là được.
Chỉ là lúc này Lâm Khê cũng không ngờ tới, người đi cùng lãnh đạo nhà trường lại là người quen.
Một tháng trước, ông ấy cũng từng nói với cô là sẽ đến thăm trường của họ, muốn nhờ cô giới thiệu giáo viên và lãnh đạo của cô cho Quách Tự Văn, bên cạnh còn có một người đàn ông trẻ tuổi có mái tóc rẽ ngôi giữa đã bị đánh tả tơi lần trước, người đàn ông trẻ vừa nhìn thấy cô đã nhếch miệng mỉm cười.
Lâm Khê: "..."
Đi cùng bọn họ tới ngoài lãnh đạo nhà trường còn có Hứa Đan.
Bởi vì tiếng phổ thông của các thương nhân Hồng Kông không tốt nên trường đã sắp xếp cho cô đến làm một thông dịch viên.
Lâm Khê tiến lên nghênh đón thì Hứa Đan đã cười hào phóng giới thiệu với cô: "Lâm Khê, vị này là Quách Tự Văn, là giám đốc công thương nghiệp Hòa Cơ ở Hồng Kông, vị này là Thái Gia Chí, cũng là thương nhân đến từ Hồng Kông, bọn họ nghe nói trường chúng ta có tổ chức triển lãm tranh, nên đã cố ý tới đây tham quan, hơn nữa cũng có ý định hợp tác thêm với trường chúng ta."
Nói xong lại dùng tiếng Anh giới thiệu Lâm Khê cho Quách Tự Văn và Thái Gia Chí.
Lúc này Lâm Khê mới biết người đàn ông đó tên là Thái Gia Chí.
Lâm Khê vừa định nói chuyện thì Quách Tự Văn đã vươn tay ra trước, dùng tiếng phổ thông còn mang theo một chút giọng địa phương nhưng cũng xem như là rất lưu loát nói: "Cô Lâm, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Lâm Khê có hơi không tự nhiên, bởi vì đây là lần đầu tiên cô nghe ông ấy nói tiếng phổ thông.
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Quách Tự Văn, Quách Tự Văn cười giải thích với lãnh đạo trường: "Tôi và cô Lâm quen biết nhau lúc còn ở Tân An, cũng bởi vì quan hệ giữa cô Lâm và chủ tịch Hiệp hội thư họa Tân An nên mới biết tới triển lãm này, lúc ấy nhìn thấy giới thiệu về triển lãm tranh này nên mới vô cùng hứng thú đối với chủ đề này, cho nên lần này đã cố ý tới xem."
Lãnh đạo nhà trường cười nói: "Hóa ra là như vậy, tôi quên mất bạn học Lâm Khê là người ở Tân An, hai người đã biết nhau từ trước cũng không có gì kỳ lạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-203.html.]
Sau đó lãnh đạo để cho Lâm Khê dẫn Quách Tự Văn và Thái Gia Chí đi giới thiệu về triển lãm tranh, cũng không cần phiên dịch nữa, Triệu Ức Tuyết dùng tiếng phổ thông giới thiệu một lần, Lâm Khê dùng tiếng địa phương giới thiệu một lần nữa, bởi vì Thái Gia Chí rất không biết xấu hổ nói tiếng Anh của anh ta thật ra cũng cũng không tốt lắm nên Lâm Khê chỉ cần dùng tiếng địa phương giới thiệu cho anh ta là được.
"Được, được."
Lãnh đạo nhà trường đồng ý, nói: "Chúng ta đều là người Trung Quốc, nói cái gì mà tiếng Anh, nói tiếng địa phương là được rồi."
Lâm Khê đành phải giới thiệu cho Thái Gia Chí giống như vừa ăn phải thuốc lắc bằng tiếng địa phương, nhưng khi ở Tân An anh chàng này rất hồ đồ, khiến người ta nhìn thấy rất đau đầu, nhưng lúc này khi ở trước mặt người khác lại trông lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó, dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng.
Phòng trưng bày này là tác phẩm của sinh viên, tuy không quá chải chuốt, nhưng lại có thể phản ánh tình hình ở khắp mọi nơi.
Lúc này Lâm Khê giới thiệu cho Thái Gia Chí, phát hiện tên này thế nhưng cũng không hoàn toàn là một cái bao cỏ, có rất nhiều thứ ở trong tác phẩm đều có thể nói ra, một cây cầu nhỏ cũng có thể nói ra lịch sử của cây cầu và phong cách ở khắp nơi trên thế giới, lúc này mới kinh ngạc nhìn qua Quách Tự Văn, Quách Tự Văn mới cười nói: "Gia Chí tốt nghiệp khoa kiến trúc."
Anh ta đã tốt nghiệp khoa kiến trúc của một trường đại học nổi tiếng thế giới.
Chỉ là người có hơi không đứng đắn một chút.
Lâm Khê: "..."
Mọi người nói chuyện rất vui vẻ ở phía trước.
Không ai để ý đến Hứa Đan đang đứng ở phía sau sắc mặt trắng bệch, lòng bàn tay suýt chút nữa bị bóp nát.
Đoàn người Quách Tự Văn và Thái Gia Chí cũng không ở phòng triển lãm quá lâu đã rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, Triệu Ức Tuyết có chút tò mò hỏi Lâm Khê: "Ông Quách kia chính là thương nhân sao? Nhưng ông ấy hiểu biết rất nhiều về in nhuộm và thêu."
Vừa rồi khi cô ấy giới thiệu tác phẩm của mình với ông ấy, có một bức là về kiểu nhuộm gia đình thời xưa, thế nhưng ông ấy vẫn có thể thảo luận với cô ấy về kỹ thuật in ấn và nhuộm kiểu cũ, cô ấy đã giới thiệu với ông ấy một số tình huống cũ kỹ của họ, cho dù là khi nói đến in ấn hay dệt may, hay thêu thùa, ông ấy đều có thể hỏi một số câu hỏi mà người trong nghề mới có thể hỏi ra.
Lâm Khê cười nói: "Đó vốn là nghề cũ của ông ấy."
Nói xong cô giới thiệu với cô ấy một chút về tình hình kinh doanh của ngành công thương nghiệp Hòa Cơ của bọn họ ở Tân An hiện tại, chủ yếu là ở dệt may và may mặc.
Hai người trò chuyện một lát rồi chuyện này cũng trôi qua.
Chỉ là không nghĩ tới hôm nay khi phòng triển lãm sắp đóng cửa thì chủ nhiệm đối ngoại của trường lại đến nói với Lâm Khê và Triệu Ức Tuyết: "Ngày mai ông Quách muốn đi thăm nhà máy dệt may số 3 của thành phố Bắc, bởi vì bạn học Triệu Ức Tuyết có bối cảnh liên quan, cho nên muốn mời bạn học Triệu làm phiên dịch đi cùng, bạn học Triệu ngày mai chuyển công việc bên này cho các bạn học khác đi nhé."
Nói xong lại cười tủm tỉm với Lâm Khê: "Vốn ông Quách và cậu Thái cũng muốn mời bạn học Lâm Khê đi cùng, như vậy sẽ thuận tiện hơn, chỉ là nghĩ đến bạn học Lâm Khê là nhân viên công tác át chủ bài ở bên này, không tiện mời đến bạn học Lâm Khê nên đành phải mời bạn học Triệu đi một mình."
Lâm Khê xua tay, nói: "Vâng, tôi thực sự không có thời gian rảnh."
Cô không có kiên nhẫn đối phó với Thái Gia Chí, cho dù tên kia có giả bộ phong độ đến đâu thì cũng không được.
Chờ chủ nhiệm đối ngoại rời đi, Triệu Ức Tuyết vô cùng lo lắng, nói: "Tiểu Khê, phiên dịch cái gì, cậu cũng biết tiếng Anh của tớ kém đến mức nào mà, đang yên đang lành tại sao lại để cho tớ đi phiên dịch?"
Lâm Khê thì không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Cô liếc nhìn chiếc váy kẻ sọc trên người cô ấy.
Đó là do Triệu Ức Tuyết tự may, từ thiết kế, chọn vật liệu may đến cắt và may đều do một tay cô ấy làm ra.
Nhạc Minh Tư rất ít khi ở nhà, hiện tại có một phòng ở đó đã thành phòng may của Triệu Ức Tuyết.
Cô cười nói: "Ông Quách là một thương nhân, ông ấy mời cậu làm thông dịch viên đâu phải nhìn trúng tiếng Anh của cậu, muốn làm thông dịch viên ông ấy có thể tự mình làm, nào có cần cậu, ông ấy là nhìn thấy khả năng làm quần áo của cậu."
"Tớ đã nghe trợ lý đặc biệt của ông ấy ở Tân An nói qua, ông ấy luôn muốn thuê một số nhà thiết kế thời trang ở bản địa, nhưng vẫn không tìm được người thực sự hài lòng, trước đây ông ấy đã từng tìm tớ. Nhưng chí của tớ không ở đây, thật ra cũng không cần nền tảng gì, chỉ cần có sở thích và đam mê là được, nhưng cậu không giống vậy, cậu thực sự là một người tài năng và có nền tảng trong lĩnh vực này."
"Cậu đừng suy nghĩ nhiều, coi như giao tiếp với người cùng ngành là được, là một người rất có kiến thức, nếu cậu có chí bước chân vào nghề này, trao đổi với ông ấy cậu cũng có thể bổ sung kiến thức."
Lúc này Triệu Ức Tuyết mới có thể yên tâm.