Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-08-20 20:47:16
Lượt xem: 132
Dọc đường đi gặp phải rất nhiều người, mọi người đều cười híp mắt gọi cô ‘Lâm Khê’, xem ra ấn tượng của các thầy cô đối với nguyên chủ ở trường học cũng rất tốt.
Cô liền làm theo sách lược ban đầu, nhìn thấy người nào trông có vẻ giống giáo viên thì ngoan ngoãn gọi thầy cô, ngoài ra một vài người trông hơi lớn tuổi, cũng không nhìn ra là giáo viên hay là nhân viên trong trường hay là người thân của giáo viên, cô sẽ dứt khoát vừa nở nụ cười có chút xấu hổ vừa mấp máy môi một chút, trông có vẻ như đang chào hỏi nhưng thực ra không ai nghe thấy cô đang nói gì, suốt đường đi đều rất thuận lợi, không hề có nửa điểm không may.
Hiện giờ đang là nghỉ hè, trong phòng làm việc chỉ có hai cô giáo đang làm việc, một người hơi lớn tuổi một chút, một người là cô giáo trung niên khoảng trên dưới bốn mươi tuổi.
Lâm Khê gõ cửa một cái rồi đi vào, gọi một tiếng ‘cô giáo’, hai người nghe thấy tiếng gõ cửa cũng quay đầu nhìn ra ngoài, nhìn thấy Lâm Khê, cô giáo lớn tuổi hơn liền cười gọi cô ‘Lâm Khê’, rồi nói: “Mau vào ngồi đi, sao hôm nay lại đến trường học vậy?”
Cô giáo này họ Ngụy, vừa hay là giáo viên chủ nhiệm của Lâm Khê.
Cô ấy nhìn thấy Lâm Khê thì rất vui mừng, chỉ nghĩ là Lâm Khê đi ngang qua tiện thể tới thăm bọn họ.
Thành tích năm lớp mười của Lâm Khê khá tốt, nhưng đến lớp mười một thì bắt đầu tụt dốc, đến lớp mười hai lại càng thường xuyên nghỉ học, thành tích thì khỏi phải nói. Có điều trước đây cô giáo Ngụy là giáo viên của trường trung học ở công xã này, đã dạy học từ thập niên bảy mươi, trước kia không thể so với bây giờ, chuyện ở mười dặm xung quanh đây đều biết một chút, vì vậy cũng biết không ít chuyện của nhà họ Lâm, cũng biết rằng lớp mười một thành tích của Lâm Khê tụt dốc, lớp mười hai thường xuyên nghỉ học là do ông cụ Lâm và bà cụ Lâm lần lượt bị bệnh rồi qua đời. Vì vậy vẫn luôn rất thương tiếc cho cô bé ít nói ngoan ngoãn này.
Lâm Khê thấy cô giáo lớn tuổi này nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng, thậm chí còn có thể gọi là yêu thương, đoán rằng có lẽ bà ấy là giáo viên của mình, liền ngoan ngoãn đáp: “Cô giáo, em đến đây là để hỏi về việc học lại của lớp mười hai, trước đây vì chuyện trong nhà nên không thể xem xét kỹ việc thi đại học. Vì vậy em muốn xem xem có thể học lại một năm, sang năm thi lại hay không?”
Cô giáo Ngụy và cô giáo trung niên đều có hơi bất ngờ.
Cô giáo Ngụy nói: “Đương nhiên là không thành vấn đề, học bạ của em vẫn ở trường chúng ta, cô ghi lại cho em, đến cuối tháng tám em đến báo danh là được, nhưng mà phải đóng năm trăm năm mươi tệ tiền học lại.”
Lâm Khê vội vàng cảm ơn cô giáo Ngụy, trả lời một số câu của cô giáo rồi lại nhận một đống tài liệu học tập, sau đó mới cảm ơn rời đi.
Đợi sau khi Lâm Khê rời đi, cô giáo trung niên quay lại nói với cô giáo Ngụy: “Đứa nhỏ này cũng thật có lòng, nhưng với thành tích của con bé, cho dù có học lại cũng không có tác dụng.”
Cô giáo trung niên chính là giáo viên dạy môn Toán mà Lâm Khê kém nhất.
Theo cách nhìn của cô giáo trung niên, môn Toán của cô thực sự là hết thuốc chữa, những môn khác cũng chỉ là bình thường, có học lại cũng vô dụng.
Cô giáo Ngụy cười ôn hòa, nói: “Lúc đó con bé không có tâm tư và tinh lực trong việc học, bây giờ đã có lòng, cho dù không thi đỗ đại học thì đi học nhiều hơn một chút cũng không có gì không tốt.”
Qua đợt mở cửa, khai phá và di chuyển này, nhà nào cũng đều giàu phất lên, không ít người đã nhiễm phải nhiều thói quen xấu.
Bà ấy rất mừng vì nhìn thấy ánh mắt của Lâm Khê vẫn trong suốt như vậy, sau khi bà nội qua đời cũng nghĩ đến việc quay lại học.
Đối với bà ấy, tính cách tốt so với có đỗ đại học hay không còn quan trọng hơn.
Cô giáo trung niên nghe vậy chỉ lắc đầu một cái, nhưng cũng không nói gì.
Lâm Khê bị nói rằng ‘cho dù học lại cũng vô ích’ không ngờ rằng lúc này cô đã rời đi rồi mà các cô giáo còn đang bàn tán về mình.
Từ phòng làm việc đi ra, suốt đường đi cô chỉ nghĩ đến phải nộp năm trăm năm mươi tệ tiền học lại.
Cô nhớ là lúc ban đầu cô kiểm kê lại sổ tiết kiệm và tiền mặt của mình, tổng cộng có bốn trăm hai mươi lăm tệ năm hào.
Hôm qua lại lấy ra hai mươi tệ để Trần Dã ra ngoài mua ít đồ, cũng chỉ còn lại bốn trăm lẻ năm tệ.
Cũng may là lúc báo danh vào cuối tháng tám mới phải đóng học phí học lại, cô có thể thu một số tiền thuê nhà vào tháng tám, cũng đủ rồi.
Có điều đến lúc đó Trần Dã cũng phải đi học, còn phải nộp học phí rồi tiền sách vở, còn có tiền sinh hoạt của nửa tháng này. Còn nữa, hai ngày nay cô đã lục lọi tủ quần áo của ‘Lâm Khê, cho dù là về phong cách kiểu dáng hay là về tình cảm, cô đều không muốn mặc những quần áo kia, muốn đi dạo phố mua đồ. Lâm Khê phiền muộn.
Cô nắm chặt lấy ví tiền, vẫn nên nhanh chóng đuổi nhà họ Chu ra ngoài, còn phải đòi lại số tiền đã bỏ ra lúc trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-20.html.]
Thời điểm Lâm Khê trở về còn thuận tiện đến chợ mua một ít đồ ăn trở về.
Dù sao cũng không thiếu mấy chục đồng tiền này.
Mua đồ ăn, mua thịt, còn có trứng gà, trái cây, tổng cộng tiêu hết mười mấy đồng, cũng được.
Cô cảm thấy bản thân cuối cùng cũng tìm thấy ánh mặt trời giữa mây mù trong cuộc sống đáng sợ này, tìm thấy ánh sáng và hy vọng về tương lai, tốt xấu gì cũng phải chúc mừng một chút.
Buổi tối Lương Triệu Thành và Trần Dã trở về nhìn thấy một bàn bữa tối phong phú.
Trần Dã nhìn Lâm Khê đang mặc tạp dề, cục than nhỏ thường ngày vô pháp vô thiên nay lại có chút cảm động.
Chị cậu không phải không biết nấu cơm, bà nội cậu ốm rất lâu, trong nhà tuy rằng có mời dì giúp việc nấu cơm, nhưng chị cậu cũng sẽ thường xuyên tự mình nấu vài thứ.
Nhưng mà phần cảm động này ngay sau khi nếm hết bàn đồ ăn trông có vẻ không tệ lắm này lập tức tan thành mây khói, hương vị thật sự không nuốt được.
Trên mặt Trần Dã đau khổ, nói: “Chị, trước kia không phải tay nghề nấu ăn của chị cũng không tệ sao?”
Lâm Khê quét mắt nhìn đồ ăn trên bàn, gắp một đũa cà tím chưng, nếm thử, thở dài.
Hương vị quả thực rất bình thường.
Kỳ thật tay nghề nấu ăn của cô thật sự rất không tồi, trước kia cô từng có một căn hộ của riêng mình, là quà mẹ cô tặng cho, nói con gái là phải có một nơi hoàn toàn thuộc về bản thân, suốt ngày đi ăn ngoài cũng không ổn, cho nên đôi khi cô cũng sẽ tự mình nấu cơm, nhưng mà đều là cách làm của người lười, cô rất am hiểu mấy món chưng hấp, ninh canh xương sườn, bí đỏ nấu xương sườn, bánh bao nhân thịt và trứng muối, hoặc là mấy món hầm hỗn hợp, thịt hầm khoai tây, cánh gà hấp hành,... món gì hấp hoặc hầm phối hợp cùng nhau đều thử qua, làm nhiều, hương vị đều không tệ lắm.
Nhưng hiện tại đừng nói đến nhiều loại gia vị còn không có cho cô lựa chọn, ngay cả dụng cụ làm bếp đơn giản nhất như nồi hấp hay nồi cơm điện đều không có, chỉ có bếp than.
Bữa cơm đầu tiên, có thể tưởng tượng rằng cô luống cuống tay chân như thế nào.
Cô thở dài, buông đũa, duỗi tay ra nói: “Đã lâu rồi không nấu cơm, ngượng tay, em tạm chấp nhận ăn đại đi, em xem, tay chị vì nấu ăn mà bị thương nè, đau muốn chết.”
Lâm Khê không phải loại người bị thương rồi tự mình che giấu không cho người khác biết, bởi vì che giấu chịu đựng thì có ích lợi gì đâu? Như vậy sẽ không có người để ý đến cô.
Mẹ cô là người từ nhỏ đã thường xuyên dặn dò cô nên nói ra cảm xúc của bản thân, tuy rằng dù có nói ra thì mẹ cô cũng chỉ dỗ dành cô rồi nói: “Con nhìn xem, nói ra có phải dễ chịu hơn nhiều hay không? Nói ra thì chuyện gì cũng nhanh chóng kết thúc, con gái là phải thoải mái hào phóng.”
Trên tay cô đúng thật là đã đỏ một mảnh từ mu bàn tay đến ngón út.
Tay cô vừa gầy vừa trắng, làm vết đỏ kia ở trên tay càng rõ ràng hơn.
Nhưng Trần Dã từ nhỏ đã thường xuyên đánh nhau ở bên ngoài, vết thương trên người, trên mặt cũng có không ít, nhìn chị cậu đúng lý hợp tình mà vươn tay ra, bày ra vẻ mặt “Chị bị thương đấy”, khóe miệng co rút, nhưng cậu rất thích chị như vậy, nên nhịn xuống một câu suýt nữa buột miệng thốt ra “Như này mà cũng coi là bị thương à?”, sửa lại lời nói: “Ồ, thôi ăn cơm đi.”
Nói xong liền cúi đầu ăn một miếng cơm, sau đó lập tức che miệng lại, nhổ ra, trừng mắt với Lâm Khê, vẻ mặt một lời khó nói hết, nhưng khi mắt nhìn thấy vệt đen trên mặt chị mình, lại nhìn tay cô, cậu cắn chặt răng, lại thêm một lời kẹt trong cổ họng, cúi đầu tiếp tục lùa cơm.
Lâm Khê nhìn biểu tình không thích hợp của cậu, hỏi: “Em nhai sạn à?”
“Không có.”
Trần Dã lẩm bẩm nói.
Vậy làm sao vậy?
Nhìn bộ dáng ăn cơm đau khổ của cậu, Lâm Khê cúi đầu nhìn bàn cơm cùng những món trông không quá đẹp lắm, gắp một đũa bỏ vào miệng mình nếm thử, sau đó vẻ mặt lập tức cứng đờ.