Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 196
Cập nhật lúc: 2024-09-05 20:24:25
Lượt xem: 96
Bởi vì quan hệ giữa Diệp Mỹ Dung và Lâm Khê với Tiểu Dã, Diệp Mỹ Dung dẫn đứa nhỏ đi tìm Triệu Tiến, sau khi Bảo Vịnh Mai biết chuyện này đã chạy tới hỏi bà ấy chuyện của Diệp Mỹ Dung, dĩ nhiên cũng sẽ kể với bà ấy.
Bà ấy nói: “Bà ta khóc lóc kể lể với Triệu Tiến, nói là do lúc trước nghe lời Trần Đông Bình rồi mang thai, bà ta tưởng là con Trần Đông Bình, không còn cách nào khác nên mới chia tay với Triệu Tiến. Bây giờ mới biết được đứa nhỏ chính là con ruột của Triệu Tiến, bà ta cầu xin Triệu Tiến tha thứ cho bà ta, làm lành với bà ta, còn trực tiếp đi tìm vợ của Triệu Tiến. Lại là cái cớ này, nói Triệu Tiến vốn dĩ chính là chồng chưa cưới của bà ta, bởi vì ngoài ý muốn nên mới chia tay, nói vợ hiện tại của Triệu Tiến mới là người đến sau, muốn bà ấy ly hôn với Triệu Tiến, trả Triệu Tiến lại cho bà ta.”
Lâm Khê:
Việc này Diệp Mỹ Dung vừa không biết xấu hổ vừa không cần mặt mũi đến mức mở ra một giới hạn cuối của bà ta.
Cô nói: “Bà ta bị điên à? Vậy Triệu Tiến đâu? Thái độ ông ta thế nào?”
Người này chính là chồng chưa cưới của Diệp Mỹ Dung.
Cô vô thức cảm thầy có lẽ đầu óc của người này cũng không được tốt lắm.
“Không lẽ ông ta cũng giống Trần Đông Bình, cũng là đồ điên sao?”
“Ông ta không có ham muốn ngu muội như vậy.”
Dừng một chút, Tôn Văn Thục liếc mắt nhìn Lâm Khê, nói: “Ông ta cũng không hồ đồ. Nhưng ông ta muốn đứa con trai, bà cụ nhà bọn họ càng muốn con trai hơn.”
Nói đến đây, vẻ mặt của Tôn Văn Thục lộ ra biểu cảm cực kỳ chán ghét.
Bởi vì bà ấy và người vợ Bảo Vinh Mai của Triệu Tiến như nhau, chỉ có hai đứa con gái, hơn nữa trước kia sinh non một lần, xuất huyết rất nhiều, trong lòng bà ấy có bóng ma rất lớn, căn bản không nghĩ đến chuyện sinh đứa con thứ ba.
Vì chỉ có hai đứa con gái, bên nhà ở quê không biết đã ầm ĩ kiếm chuyện đến nhường nào.
Chốc thì ầm ĩ muốn nhận đứa con trai thừa tự từ nhà bác cả đến để kế nghiệp chồng mình, chốc thì bà cụ lại bị người ta khuyến khích phải tìm người mang thai hộ cho con trai bà ta, thậm chí lúc ăn tết đều đã dẫn người đến trước mặt chồng mình, bà ấy tức đến nỗi trở mặt tại chỗ, một cái tết mà rối tung rối mù.
Cũng bởi vì như vậy, bà ấy càng có thể hiểu được Bảo Vịnh Mai đã chịu đau khổ và dày vò nhiều như thế nào.
Dù sao thì chuyện này chính là trực tiếp đẩy đứa con trai đến trước mắt.
Bà ấy nói: “Nhà họ Triệu muốn con trai nên đưa ra cho Diệp Mỹ Dung một số tiền, bà ta chỉ cần đưa đứa con trai cho nhà họ Triệu. Diệp Mỹ Dung không chịu, bà ta nói thứ bà ta muốn không phải là tiền, mà là mang theo đứa con trai ở lại nhà hai ông bà nhà họ Triệu.”
Lâm Khê: ???
Ôi trời, cô muốn đập vào tường.
Tôn Văn Thục nhìn sắc mặt cô giận đến nỗi đỏ bừng lên, hơi mở miệng, bà ấy trấn an cô vài câu, muốn nói “không cần quá lo lắng cho vợ của Triệu Tiến, bà ấy cũng không phải người mềm yếu”, những lời này đã tới miệng nhưng bà ấy không có cách nào có thể mở miệng nói ra được. Bởi vì loại chuyện này khi gán vào ai đó, trong lòng người đó có thể dễ chịu sao? Mềm yếu không nói, sợ nhất chính là người tính tình mạnh mẽ, càng mạnh mẽ sợ là sẽ càng tức, còn lo lắng cho đứa nhỏ, cứ tiếp tục như vậy thì muốn đẩy hai đứa nhỏ vào đâu?
Bản thân Tôn Văn Thục không phải là kiểu người mềm yếu, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra thành như vậy, bà ấy cũng muốn tức chết.
Bà ấy cười gượng, đưa tay nắm lấy tay Lâm Khê, nói: “Cho nên dì muốn dạy dỗ Huệ Huệ với Đồng Đồng, muốn mọi người chung sống với nhau cho tốt, không thể tùy tiện nghi kỵ người khác, nhưng nhất định phải bảo vệ tiền, có sự nghiệp riêng của chính mình, không thể lúc nào cũng sống bằng tiền đàn ông được. Nếu không người đàn ông có chuyện gì xảy ra, cuộc sống cũng sẽ không thể tiếp tục, cũng không biết sau này thằng bé có được chăm sóc tốt hay không. Cả đời người rất dài, người bên cạnh, bây giờ con nhìn xem, sau này ai mà biết sẽ xảy ra biến cố gì, bản thân giỏi giang mới là thật, không thể dựa dẫm vào ai được.”
Lâm Khê suy nghĩ, hỏi Tôn Văn Thục: “Vậy vợ Triệu Tiến thì sao? Hai ông bà nhà họ Triệu để người ta dẫn con vào nhà mình như vậy, Triệu Tiến có thái độ gì, vợ Triệu Tiến hiện tại thế nào?”
Tôn Văn Thục nói: “Triệu Tiến đương nhiên là phản đối. Tình cảm của Triệu Tiến và vợ ông ta vốn dĩ không tệ, hiện tại ông ta làm xây dựng, vợ và anh em vợ của ông ta đều giúp ông ta rất nhiều, trong ngoài rất nhiều chuyện đều là vợ ông ta xử lý, ông ta không thể vì Diệp Mỹ Dung mà ly hôn với vợ mình.”
“Chỉ là ông ta nói với vợ rằng đứa nhỏ là vô tội, hiện tại nó mới tám tuổi, nhưng nếu cứ đi theo một người mẹ như vậy, sau này khẳng định cũng sẽ hư hỏng. Cho nên ông ta muốn cho Diệp Mỹ Dung một số tiền, đòi đứa con lại, cho dù vợ ông ta không chịu nuôi thì cho hai ông bà nuôi, hoặc là đưa đến trường nội trú là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-196.html.]
“Vợ ông ta cũng không phải mềm yếu, bởi vì việc này nên hầu như là trở mặt với hai ông bà nhà họ Triệu.”
Bảo Vịnh Mai cũng không ngu ngốc.
Hai ông bà nhà họ Triệu đón người vào nhà ở, còn nói với bà ấy cái gì mà bọn họ chỉ nhận một người con dâu là bà ấy, nhưng đứa trẻ kia dù sao cũng là của nhà họ Triệu nên cũng không thể mặc kệ. Dù sao con trai và bà ấy cũng sống bên ngoài, vậy để Diệp Mỹ Dung và Triệu Gia Phúc ở lại quê nhà, hai bên không liên quan là được.
Bảo Vịnh Mai tức giận đến mức xém chút ngất xỉu.
Để Diệp Mỹ Dung và Triệu Gia Phúc sống trong nhà ở quê, hai bên không liên quan?
Bọn họ cho rằng đây là thời nào, là xã hội cũ sao? Bọn họ còn muốn cho con trai mình bên ngoài một người vợ, trong nhà một người vợ, hai bên không liên quan?
Hơn nữa Diệp Mỹ Dung sẽ cam tâm cứ ở lại quê nhà sao?
Sợ là chờ đến ổn định thì sau đó không biết lại xúi giục hai ông bà làm ra chuyện gì!
Cho nên đương nhiên là kiên quyết phản đối, nhưng bà ấy có thể quản được nhà mình nhưng lại quản không được hai ông bà nhà họ Triệu cho người ta ở lại, sau đó không lâu công trường của Triệu Tiến xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, có người bị thương. Triệu Tiến và Bảo Vịnh Mai nhất thời cũng không rảnh lo đến Diệp Mỹ Dung nên hiện tại việc này cứ giằng co như vậy.
Lâm Khê rời khỏi nhà Tôn Văn Thục.
Tôn Văn Thục tiễn cô ra cửa, Huệ Huệ và Đồng Đồng đang ngồi dưới ánh đèn trên ban công chơi thắt dây thun, nhìn thấy Lâm Khê ra thì vội cất dây thun, chào tạm biệt Lâm Khê: “Chị Lâm, khi nào chị rảnh, chúng em tìm chị chơi chung nhé.”
Lâm Khê cười, gật gật đầu với bọ chúng, sau đó nói với Tôn Văn Thục: “Huệ Huệ và Đồng Đồng được nuôi khéo quá.”
Bọn chúng có một người mẹ rất tốt.
Lâm Khê rời nhà Tôn Văn Thục.
Lần này cô về Tân An không phải nghỉ phép mà là thật sự có rất nhiều công việc, trong đó có chuyện phải làm đàng hoàng, một tháng cũng không được thoải mái.
Lúc ở thành phố Bắc, cô đã sửa soạn ra một bản danh sách cần liên lạc, trong đó nơi đã biết địa chỉ, trước khi cô rời thành phố Bắc thì đã gửi thư mời thu thập tác phẩm. Nhưng lúc này không thể so với đời sau, muốn có tin gì thì lên mạng tra, tra một lát là có thể lập tức tìm được. Trong bản danh sách chỉ có rất ít nơi là cô đã tìm được cách liên lạc, sau khi gửi thư mời đi, số còn lại đến cả tin tức về đơn vị cụ thể cũng mơ hồ.
Cho nên sau khi về cô lại sửa soạn lại một lần, tìm bạn bè, giáo viên mỹ thuật trước kia, nhà xuất bản giúp cô xuất bản tập tranh, thông qua các loại đường đi mà làm ra một bản danh sách mới.
Lại liệt kê ra một thời gian biểu, chuẩn bị đi thăm hỏi nơi nào vâng vâng.
Nhưng cứ bận như vậy, cô cũng không quên nghĩ về chuyện Diệp Mỹ Dung.
Cô cũng không phải người thích xen vào việc người khác.
Nhưng chuyện Diệp Mỹ Dung là chuyện người khác sao?
Người phụ nữ này thiếu chút nữa hại c.h.ế.t Tiểu Dã, cũng từng âm thầm hại mình rất nhiều lần, nếu không phải thân thế của mình kỳ lạ, e là cũng bị người phụ nữ này ghê tởm muốn chết.
Cho nên cô không thích người phụ nữ này lại đi hại gia đình khác, tuy cô cũng ghét hai ông bà nhà họ Triệu vì “con trai” mà chứa bà ta ở trong nhà, cũng bao gồm Triệu Tiến. Cô cảm thấy, Triệu Tiến là con trai hai ông bà nhà họ Triệu, nếu ông ta thật sự kiên quyết, hai ông bà nhà họ Triệu có thể để Diệp Mỹ Dung vào nhà sao?
Việc này mà rơi vào Lương Triệu Thành thử xem?
Là do không đủ kiên quyết mà thôi.