Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-08-20 20:46:39
Lượt xem: 114
Dừng một chút rồi anh lại nói tiếp: “Nhưng cũng có rất nhiều người tìm đến muốn chúng tôi cung cấp nghiệp vụ giống như em đã nói, nếu như có nghiệp vụ qua lại, chúng tôi cũng sẽ giới thiệu giúp.”
Lâm Khê nghe xong lời của Lương Triệu Thành thì kinh ngạc.
Ở thời điểm này đã có phục vụ thiết kế an ninh chuyên môn rồi sao? Còn ở tuyến đầu nữa?
Cô có chút thán phục nói: “Là do tầm nhìn của tôi quá thiển cận, không, là do kiến thức nông cạn, suốt ngày ở nhà không biết gì về những chuyện bên ngoài.”
Là do cô không quá hiểu rõ về thời đại này, thập niên chín mươi là thời đại mà quốc gia phát triển nhanh chóng, bây giờ hẳn là đang ở thời kì phát triển phồn thịnh nhất, có rất nhiều ngành nghề của sau này đều được bắt đầu sáng lập ở thời kỳ này, cô nhớ là vài ngày trước khi đến đây đã xem tin tức, thấy rằng công ty thiết bị thông tin của cả nước hình như là được sáng lập vào năm một nghìn chín trăm tám bảy ở Tân An.
“Em định tìm một vài việc để làm sao?”
Lương Triệu Thành im lặng một lúc rồi nói: “Nếu như có hứng thú thì có thể đến công ti của chúng tôi xem một chút, em có nền tảng về hội họa, chắc là có thể giúp đỡ ở phương diện vẽ hình.”
Chủ ý này bỗng nhiên nảy ra.
Vào lúc anh nghe thấy cô nói đến ‘suốt ngày ở nhà không biết đến chuyện ở bên ngoài, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng.
Vừa dứt lời, bản thân anh cũng có chút bất ngờ, bởi vì công ti của anh ngoại trừ vài anh em lúc ban đầu ra thì không hề thu nhận cá nhân liên quan nào.
Nhưng anh vẫn luôn là một người quả quyết lưu loát, chỉ cảm thấy bất ngờ trong phút chốc, sau đó lập tức quyết định.
Để cô đến công ti làm việc không phải chỉ là để cho cô có một công việc để làm, tránh để cô suốt ngày ở nhà dính dáng quá nhiều đến Trương Tú Mai cùng với những người của nhà họ Hạ kia.
Mà là do cô thực sự phù hợp.
Công ti của bọn họ đã thành lập được hai năm, nhân viên cố định từ ban đầu có hai, ba người đến bây giờ đã có bảy, tám người, nhưng khi nhận được hạng mục đều là nhân viên đi thẳng đến hiện trường thi công, bàn bạc với đối phương là cần những thiết bị nào, tăng cường an ninh như thế nào, có bản vẽ nhưng cũng không có hệ thống, một vài tư liệu về hạng mục mà trước đây đã làm cũng không có tổng kết một cách có hệ thống.
Cô có nền tảng về hội họa, đến công ti sắp xếp lại tư liệu một chút cũng được, hơn nữa trước kia vẫn không cảm nhận thấy, bây giờ mới phát hiện cô nói chuyện cũng rất lưu loát, nói rất đúng chủ đề chính, bàn bạc về hạng mục với người khác chắc sẽ không có vấn đề gì.
Đương nhiên, nếu như là ‘Lâm Khê’ trong ấn tượng của anh, chắc chắn anh sẽ không đề nghị như vậy.
Lâm Khê cũng có chút bất ngờ về đề nghị của anh.
Cô sửng sốt một lúc, sau đó suy nghĩ một cách thật nghiêm túc.
Đây đương nhiên là một phương pháp rất tốt để hiểu rõ Lương Triệu Thành nhanh hơn và dung hòa vào thời đại này.
Còn tốt hơn là cô suốt ngày ở nhà, còn có thể bị cô dì chú bác, mẹ ruột hoặc mẹ của bạn trai cũ đến quấy rầy.
Nhưng đến công ti của Lương Triệu Thành làm việc?
Sáng chín giờ đi chiều năm giờ về, suốt ngày đối mặt với người đàn ông này, nghe người đàn ông này ra lệnh?
Không hiểu sao Lâm Khê lại nghĩ đến giọng nói không dễ thương lượng của anh tối hôm qua, giọng nói lạnh lùng: “Không cần, kết hôn không phải là trò đùa, nếu đã kết hôn thì tôi sẽ không có cô gái mà mình thích gì đó, sau này em cũng đừng qua lại với Hạ Hướng Viễn, đừng quên lời hứa của em với bà Lâm.”
Cô cảm thấy nếu như đến công ti của anh lâu rồi, e rằng sẽ bị quản lý thành một cái tượng gỗ.
Cô không thể thích và quen với việc như vậy.
Kiếp trước ba mẹ cô đều là những người có danh tiếng, cũng đều có thế giới riêng của mình, đã ly hôn từ sớm. Ba cô đi bước nữa, mẹ cô cũng đi bước nữa, hai người họ ngoại trừ gửi tiền cho cô một cách nhanh chóng ra, thỉnh thoảng mẹ cô cũng sẽ nói chuyện có chút bình đẳng với cô, những thứ khác thì không quan tâm đến cô cho lắm, sau này cô đi học ở học viện Mỹ thuật, những học sinh ở đó chủ yếu đều có tính cách tùy hứng, tính cách này gần như đã đi vào xương tủy của cô, nhưng bây giờ lại bảo cô suốt ngày đi làm dưới sự quản lý của anh?
Vẫn nên bỏ đi thì hơn.
Nghĩ đến việc học bị cắt đứt một cách không sao hiểu được, cô bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ.
“Không được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-18.html.]
Lâm Khê từ chối anh.
Thấy anh hơi nhíu mày lại, người này hiển nhiên không có thói quen bị người khác từ chối, hoặc là mặt của anh vẫn luôn là như vậy.
Nhìn sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh, Lâm Khê càng cảm thấy quyết định của mình không sai.
Cô nói: “Tôi đã nghĩ rồi, tôi vừa mới tốt nghiệp trung học, năm ngoái vì bà nội bị bệnh, tôi không thể học lại để thi đại học, năm nay tôi muốn đi học lại một năm, đi thi đại học thử xem, tôi vẫn muốn đi học nhiều hơn nữa.”
Nói xong cô cũng trở nên phấn chấn.
Đúng vậy, sao trước đó cô không nghĩ đến việc đi học lại một năm để đi thi đại học mà toàn đi lo ứng phó những chuyện linh tinh kia trước chứ?
Mặc dù cô đã cách thời gian thi đại học lần trước được một năm, có rất nhiều thứ, nhất là môn Toán vốn đã không tốt, qua một năm này lại càng quên đi gần hết, nhưng mà học lại chắc là không quá khó.
Hơn nữa cô cũng không muốn thi đại học bình thường mà là tiếp tục tham gia kì thi nghệ thuật, bây giờ cô đã ở trình độ chuyên nghiệp, hơn nữa tiếng Anh và Ngữ Văn của cô cũng không tệ, cho dù môn Toán có hơi thấp nhưng học lại thật chăm chỉ thì thi vào một trường Mỹ thuật chắc vẫn sẽ không có vấn đề.
Dù sao cô cũng có hai căn nhà, kinh doanh cho thuê để nuôi cô và Tiểu Dã chắc sẽ không có vấn đề gì, vậy thì tự do tự tại làm những gì mà mình thích là được rồi.
Có điều nếu là như vậy thì người đối diện cũng rất quan trọng, cô cũng hiểu rất rõ có nhà cho thuê lấy tiền cũng không phải là một chuyện đơn giản, có nhiều người thuê thì cũng sẽ xảy ra nhiều chuyện, sự quản lý của người thuê, sự bảo vệ cho căn nhà, chỗ này hỏng chỗ kia cần sửa, những thứ này đều là điều cơ bản nhất, nếu như gặp phải khách thuê phòng khó chịu, chỉ kéo dài tiền thuê nhà là chuyện nhỏ, ai biết được sẽ gây ra chuyện phiền phức gì, nói không chừng sự an toàn của bản thân cô cũng có thể xảy ra vấn đề.
Hơn nữa cô còn muốn anh giúp cô dạy dỗ Trần Dã.
Còn nữa, hình như Tân An không có học viện Mỹ thuật nào tốt, lỡ như cô đi học ở nơi khác, cho dù là nhà hay là Trần Dã, cô đều phải nương nhờ anh.
Vì vậy trước đó bỗng nhiên nói ra câu mời vệ sĩ gì đó cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời nảy ra.
Bỏ tiền ra mời vệ sĩ đến đâu có thể dễ sử dụng như vậy?
Lâm Khê nghĩ đến đây, một mặt xấu hổ với suy nghĩ trong lòng mình, một mặt lại vô cùng cảm kích.
Người ta có nghĩa vụ gì mà giúp cô nhiều như vậy chứ?
Nghĩ rồi, cô nở một nụ cười chân thành ngọt ngào với anh, xinh đẹp đến mức khiến người ta chói mắt, mang theo chút lấy lòng nói: “Anh cảm thấy thế nào, anh Lương?”
Lương Triệu Thành bị nụ cười này của cô làm cho ngây người.
Thực ra anh vẫn luôn nghe người khác nói cháu gái của bà cụ Lâm xinh đẹp, nhưng trước nay anh chưa từng có cảm giác gì, trong mắt anh cô không hề có chút cảm giác tồn tại nào, chỉ là cháu gái của bà cụ Lâm mà thôi.
Nhưng từ hôm qua quay về, dường như mỗi lần cô cười với anh, mỗi lần nói chuyện đều sẽ sáng chói vào mắt anh, khiến anh thất thần.
Mà anh quả thực phát hiện, cô thật sự xinh đẹp.
Mềm mại như một đóa hoa, mềm mại đến mức anh ấn một cái là có thể ra nước.
Có điều nếu như anh nhớ không nhầm thì thành tích của cô rất bình thường, thậm chí có thể nói là tệ hại, hứng thú đi học cũng rất bình thường, với tỉ lệ học lên đại học ở đây nếu như không phải kiểu vô cùng nổi bật thì ngay cả một trường đại học chuyên khoa cũng không thi đỗ.
Cô học lại một năm để thi đại học?
E là học lại mấy năm cũng không thi đỗ.
Nhưng nhìn đôi mắt xinh đẹp như ánh sao của cô, anh im lặng một lúc rồi nói: “Như vậy cũng được.”
Tìm một số việc, học lại một chút cũng tốt, dù sao cũng hơn là ở nhà không có việc gì làm, nghĩ những chuyện lung tung, vì vậy liền không đả kích sự tích cực của cô nữa.
Hơn nữa anh cũng không muốn có một cô vợ sang năm vừa mới lên đại học, tuổi tác của anh không còn nhỏ nữa, nếu có một cô vợ sang năm mới học đại học sẽ khiến anh gần như không thể coi nhẹ sự cách biệt tuổi tác giữa hai người.
Coi anh là bề trên?
Chuyện gì vậy chứ?