Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 172
Cập nhật lúc: 2024-09-05 20:23:53
Lượt xem: 108
Đương nhiên điều kiện của căn hộ mua ở bên ngoài cũng tốt hơn rất nhiều, đối tượng để bán cũng không phải dân chúng bình thường.
Lâm Khê gật đầu, đúng là không thể so sánh như vậy.
Cô khẽ hít vào một hơi, ổn định tâm thái, bình tĩnh, đừng quá để ý đến chuyện tiền nong, ngẫm lại giá nhà của đời sau, cô nếu như cứ nhắc đi nhắc mãi đến chuyện tiền bạc, vậy thì cả cuộc đời cũng chỉ biết
kiếm tiền mà thôi, cho dù kiếm có bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Cô cũng đã nói với Lương Triệu Thành về phương hướng phát triển kinh tế và khoa học kỹ thuật trong ba mươi năm tới rồi, đương nhiên cũng không quên nói chuyện giá nhà sau này sẽ lên như tốc độ hỏa tiễn. Nhưng Lương Triệu Thành nghe xong vẻ mặt cũng không có biến hóa bao nhiêu, càng không có ý định phát triển đầu tư vào bất động sản.
Điều này có lẽ cũng là nguyên nhân làm cô càng ngày càng thích anh, trên người anh như có một loại sức mạnh có thể xoa dịu lòng người.
Trường học ngày 1 tháng 9 sẽ khai giảng, nên ngày 31 tháng 8 là có thể tới trường đăng ký rồi.
Ngày 30 tháng 8 Nhạc Dĩ Mạn từ Vân Nam trở lại trường học, tới đây ở với Nhạc Minh Tư một đêm.
Ngày này, Lâm Khê đã không còn chạy ra ngoài nữa, Lương Triệu Thành mang theo Trần Dã đi ra ngoài gặp bạn bè, căn hộ của bọn họ ở cũng đều đã thu xếp thỏa đáng, Lâm Khê cùng thím Ngô qua bên Nhạc Minh Tư hỗ trợ.
Tính cách Nhạc Minh Tư rộng rãi độc lập, cũng không phải loại người dính người, Lâm Khê có thể cảm giác được cảm tình của bà ấy với cô, nhưng bọn họ ở cùng nhau cũng sẽ không làm người khó chịu, ngoại trừ ngay từ đầu còn có hơi ngượng ngùng, sau đó đã tự nhiên tự tại hơn nhiều. Hai người cũng có nhiều chỗ tượng đồng về chuyên ngành nên có rất nhiều chủ đề để nói với nhau, bà ấy cũng cho Lâm Khê thêm rất nhiều ý tưởng mới về tập tranh, từ từ bà ấy giống như biến thành một nửa là trưởng bối, một nửa như là bạn bè.
Lúc Nhạc Dĩ Mạn đến đây là khi Lâm Khê đang mở cửa.
Cửa mở ra, hai người đều ngây ngẩn cả người.
Bên trên Nhạc Dĩ Mạn mặc một cái áo trắng đơn giản, phía dưới là quần kẻ ô vuông, tóc dài vừa phải, trên đầu đeo một cái băng đô, bên người cô ấy còn có một cái vali lớn, trông có lẽ là vừa mới xuống xe lửa, nhưng sắc mặt lại rất tươi tắn thoải mái, không thấy nửa điểm mệt mỏi nào.
Tuy rằng bộ đồ cô ấy đang mặc có hơi kỳ quái, nhưng cũng rất thời thượng và xinh đẹp.
Đây là mẹ ruột của cô.
Lâm Khê đánh giá Nhạc Dĩ Mạn, Nhạc Dĩ Mạn cũng đang đánh giá Lâm Khê.
Áo choàng dài tóc dài, váy hoa nhạt màu thoải mái dài đến đầu gối, tuy rất giống với cô út của cô ấy, nhưng rõ ràng càng giống với cô ấy hơn, khí chất điềm tĩnh, đôi mắt tinh tường.
Đây thật đúng là một cô gái làm người khác vừa nhìn đã thấy thích.
Cô ấy đương nhiên biết cô gái trước mắt mình là ai.
Cô ấy còn cố ý từ Vân Nam về, chính là vì để nhìn thấy được cô “em họ” này một cái đấy.
Trước khi cô ấy tới cũng đã nghe nói về rất nhiều chuyện của Lâm Khê.
Con gái của cô út hai mươi năm trước không chết, còn tìm được rồi, đây là chuyện bao lớn của nhà họ Nhạc?
Nhạc Dĩ Mạn ban đầu còn nói, đây có thể là âm mưu hay không?
Mẹ cô ấy nghe vậy thì lấy ảnh chụp của Lâm Khê tới cho cô ấy xem, nói: “Cô gái đó được sinh ra vào buổi tối cùng ngày tại trạm y tế, nơi mà cô út của con sinh con, con nói có thể sai sao? Hơn nữa cô gái nhà người ta muốn cái gì có cái đó, gạt chúng ta để làm gì?”
Trước khi cô ấy tới đây, bà ấy còn nói riêng cùng với cô ấy một vài câu, nói là Lâm Khê rất có tiền, có tiền đồ, chồng của cô lại càng có tiền đồ, bọn họ tuyệt đối không cần phải leo lên nhà họ Nhạc, không nên tồn tại bất kỳ thành kiến gì với cô, cho dù là trong lòng cũng không được. Bởi vì chỉ cần trong lòng cô ấy có thành kiến, tất cả mọi ngôn từ, hành vi, cử chỉ, thậm chí là ánh mắt cũng có thể nhìn ra.
Cô ấy cảm thấy mẹ mình cẩn thận quá rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-172.html.]
Người này là nhạy cảm hay ngạo mạn? Thật đúng là phiền toái.
Sau đó lúc đứng ở ngoài cửa nhà của cô út, nhìn Lâm Khê ở bên trong, cô ấy thầm nghĩ: "Ài! Đây đúng là một cô gái xinh đẹp, vậy thì nhường cô một chút cũng được."
Nhưng ý nghĩ này vừa nhảy ra lại dọa chính cô ấy giật mình.
Cô ấy cũng không phải là người không kiên định.
Nhưng đối mặt với cô gái trước mặt này, trong lòng cô ấy lại có một sự gần gũi và yêu thích nói không nên lời, nên mới cảm thấy nhường cô một chút, thương cô một chút mới là đúng đắn.
Vẻ mặt của hai người đều có chút phức tạp.
Nhưng Lâm Khê cũng không lên tiếng, cuối cùng vẫn là Nhạc Dĩ Mạn ấn cảm giác kỳ lạ kia xuống trước, rồi vươn tay về phía Lâm Khê, cười nói: “Xin chào, chị là Nhạc Dĩ Mạn, chị đến đây để tìm cô út, Nhạc Minh Tư sống ở đây đúng không?”
Lâm Khê gật đầu, có chút kỳ quái mà cười với cô ấy, sau đó kéo cửa tránh ra để cô ấy tiến vào.
Nhạc Dĩ Mạn rất thích Lâm Khê, thời gian một buổi trưa đều thường xuyên lời có lời không bắt chuyện với Lâm Khê, nhưng Lâm Khê lại không gần gũi với cô ấy, đương nhiên cũng không chán ghét cô ấy, chỉ là không nói gì. Sau đó trong lúc lơ đãng, cô ấy còn có thể cảm giác được ánh mắt Lâm Khê nhìn cô ấy như kiểu một lời khó nói hết, bị bắt được, cô cũng không thể không hướng về phía cô ấy mà cười giả một cái, sau đó lại làm như không có chuyện gì xảy ra.
Nhạc Dĩ Mạn: ???
Nhạc Dĩ Mạn hỏi cô út của mình: “Cô út, có phải cô từng nói gì về con với Tiểu Khê hay không?”
Nhạc Minh Tư không thể hiểu được, nhìn Lâm Khê rồi nói: “Không có, chúng ta không nói cái gì về con cả. Làm sao vậy?”
“Con cảm thấy ánh mắt con bé nhìn con có chút là lạ.”
Nhạc Dĩ Mạn lắc đầu, nói thầm: “Thật sự rất kỳ quái.”
Sau đó cô ấy dần dần tìm ra quy luật, cô ấy phát hiện nếu cô ấy làm nũng với cô út, hoặc đùa giỡn, hoặc là làm ra chút hành động ấu trĩ gì đó, thậm chí là nếu cô ấy cười hơi quá khích một chút, Lâm Khê đều sẽ nhìn qua, vẫn là biểu tình một lời khó nói hết kia, hình như là “Ồ, cô ấy thế mà lại như vậy”?
Cô ấy không thể hiểu được nên có chút lúng túng.
Cô ấy cảm thấy mình không nên cư xử hay làm ra những cử chỉ của mấy cô gái mới lớn, nhưng vì sao chứ?
Tuy cô ấy là chị họ, nhưng hai người thật ra bằng tuổi nhau, nhưng lúc cô ấy đối mặt với cô giống như không tự giác mà phải làm ra dáng vẻ trưởng thành chín chắn.
Chờ tới buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm, Lương Triệu Thành cũng gặp được Nhạc Dĩ Mạn.
Anh nhìn Nhạc Dĩ Mạn, sau lại nhìn qua Lâm Khê, Lâm Khê nhún vai, sau đó ánh mắt của Lương Triệu Thành nhìn Nhạc Dĩ Mạn cũng có chút thay đổi, cũng giống như Lâm Khê, hơi có chút hương vị một lời khó nói hết, tuy rằng anh che giấu rất khá, nhưng Nhạc Dĩ Mạn vẫn cảm giác được.
Sau đó thái độ của Lương Triệu Thành đối với cô ấy cũng rất kỳ quái, lời anh nói không nhiều lắm, lúc nói chuyện với cô ấy cũng nói ít, nhưng thời điểm đối mặt với cô ấy, chẳng sợ chỉ là một cái gật đầu, cũng vô cùng tôn trọng thậm chí là kính trọng, rất giống với thái độ đối với Nhạc Minh Tư.
Nhạc Dĩ Mạn: ???
Cô ấy không thể hiểu được mà cảm thấy, cô ấy đối với bọn họ, đều không thể dễ dàng nói chuyện với nhau.
Phải giả bộ thành bộ dáng thành thục thì mới được.
Cô ấy cảm thấy người em họ này kỳ quái.
Ngay cả chồng của em họ cũng rất kỳ quái.
Cô ấy phát hiện, tuy rằng bản thân rất thích người em họ này, nhưng tốt nhất vẫn là ít gặp nhau thì hơn, chỉ cần cô ấy ở trước mặt cô, cô ấy sẽ sắp không còn là chính mình nữa rồi, cho dù ở trước mặt người mà cô ấy thích, cũng không ảnh hưởng đến cô ấy như vậy!