Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 167
Cập nhật lúc: 2024-09-04 19:24:08
Lượt xem: 97
Tiểu Dã thấy bọn họ bận rộn, sau đó tiếp tục trào phúng Lâm Khê: “Chị, chị chỉ đi học đại học thôi mà còn phải phức tạp như vậy, cũng chỉ có anh rể mới có thể chiều theo chị, lại có tiền cho chị làm mấy thứ này. Em thấy ngoại trừ anh rể, chắc sẽ không còn ai chịu được chị.”
Thím Ngô nghe xong lại nói: “Ai da, vậy sao cháu không tới quản con bé đi, cháu xem, con bé đi học đại học, cháu lại đi theo để làm gì? Còn nói người khác, cháu cũng có mặt mũi mà nói sao?”
Tiểu Dã khịt mũi mà “hừ” một tiếng, không lên tiếng.
Sau đó Lâm Khê lại quấn lấy thím Ngô, bảo thím Ngô đi theo qua mấy tháng, nói: “Tuy rằng ở bên kia có thể mời người khác, nhưng chúng cháu đều không quen biết họ. Tiểu Dã vẫn còn là đứa trẻ, giao nó cho người lạ chăm sóc, cháu cũng không yên tâm, lỡ như người nọ không tốt với nó, còn ngược đãi nó, cháu vừa nghĩ tới đã đau lòng.”
Tiểu Dã: “...”
Thím Ngô quay đầu nhìn Tiểu Dã, khóe miệng cũng nhịn không được co rút, ngược đãi cậu? Ai dám ngược đãi cậu?
Nhưng nghĩ thì nghĩ, trong lòng lại cực kỳ hưởng thụ, mặt mày hớn hở ỡm ờ mà đồng ý.
Sau đó còn muốn quở trách, nói Lâm Khê: “Được rồi, thím thấy cháu có phải là đi học đại học đâu, đây là muốn dọn toàn bộ cả nhà cùng đi theo.”
Cứ như vậy mà hết một kỳ nghỉ hè, bận rộn đến ngoài ý muốn.
Một hôm, vào buổi tối, khi Lâm Khê đang nằm trên giường, đột nhiên cô nhớ tới cái gì đó, bèn nói với Lương Triệu Thành: “Lần trước cha anh có nói là chúng ta nên tổ chức hôn lễ vào mùa hè, hiện tại lại quên chuẩn bị rồi.”
Lương Triệu Thành vốn dĩ đang ngồi ở trước bàn xem tư liệu, nghe được lời cô nói lập tức buông tư liệu trong tay xuống, quay đầu lại nhìn cô.
Tính tình tương đối độc lập, thật ra cũng không ham thích gì đối với chuyện tổ chức hôn lễ.
Lúc trước để ý, là bởi vì quan hệ của bọn họ không ổn định, nên muốn có một cái hình thức.
Nhưng hai người bận rộn suốt một năm như vậy, cũng đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện, cảm giác bây giờ giống như đã trở thành vợ chồng già, vậy nên có tổ chức hôn lễ hay không, anh căn bản không có hứng thú.
“Khi nào em muốn làm thì làm.” Anh nói.
Cô vui vẻ nói: “Được”.
Lâm Khê bật cười nói: “Chúng ta đến studio chụp ảnh cưới đi.”
Cô không quen biết quá nhiều người ở nơi này, cô cũng không có bao nhiêu hứng thú với việc tổ chức hôn lễ, nhưng đối với ảnh cưới kỷ niệm, đặc biệt là ảnh cưới của niên đại này rất có hứng thú.
Hôn lễ thì chờ khi nào có hứng thú, có ý tưởng rồi làm một cái đặc biệt một chút là được, dù sao cũng đã sớm là vợ chồng, làm sớm một chút hay muộn một chút cũng chả sao.
Lương Triệu Thành đối với chụp ảnh càng không có hứng thú, nhưng nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, vẫn dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Được.”
Vẻ mặt cũng không qua loa có lệ chút nào.
Lâm Khê lại cười với anh, vỗ vỗ chă, nói: “Anh lại đây, chúng ta cùng nhau trò chuyện đi.”
Lương Triệu Thành bất đắc dĩ buông tư liệu trên tay xuống, đi qua, không nói gì mà ngồi vào trước giường, nhìn cô một lát, sau đó duỗi tay kéo cô vào trong lòng ngực, hôn cô.
Hôn được một lúc, Lâm Khê lại ghé vào trong lòng n.g.ự.c anh mà cười.
Anh của hiện tại, so với trước kia rất giống nhau, nhưng cũng có chút hoàn toàn không giống.
Cô nói: “Anh Lương, anh vẫn nên bồi dưỡng nhân viên trong công ty nhiều lên chút, xây dựng một hệ thống hoàn thiện, tuy anh là trung tâm cốt lõi, nhưng cũng không thể chuyện gì cũng đến tay anh, làm như vậy, làm như vậy sẽ có rất nhiều chuyện không bị giới hạn về địa lý.”
Nhưng thời đại này có quá nhiều hạn chế.
Điện thoại thông minh không có, không thể tổ chức hội nghị bằng hình thức gọi video, không thể liên lạc qua email kịp thời, các văn kiện gửi đi ở cự ly xa cũng không thể gửi tới ngay lập tức, cho nên sẽ tạo thành thông tin bị trì trệ.
Cô nghĩ đến những chuyện này, cau mày.
Lương Triệu Thành nhìn cô nhíu mày, cho rằng cô đang lo lắng chuyện ở công ty anh, duỗi tay vỗ về cô: “Không cần lo lắng, trong lòng anh hiểu rõ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-167.html.]
Lâm Khê lại nói: “Còn có trung tâm kỹ thuật và trung tâm sản phẩm, em biết công ty là làm thiết kế, nhưng về mặt kiến trúc và an ninh, nếu có ban kỹ thuật khai phá và ban sản phẩm cốt lõi, như vậy cũng không tồi, cũng có thể làm ra cống hiến cho sự an toàn của nhân dân và xã hội.”
Cô đương nhiên biết trong ba mươi năm nữa, chỉ cần ngành địa ốc được khai phá, là có thể mở ra một con đường làm ăn giàu có.
Anh có bối cảnh có năng lực, chỉ cần làm được chuyện đó, căn bản không lo không kiếm được tiền.
Chỉ là cô cảm thấy, so với khai phá địa ốc, anh khẳng định càng thích làm thiết kế an toàn hơn, chính cô cũng cảm thấy thích hơn.
Cô suy nghĩ rồi nói: “Hai ngày nữa em vẽ cho anh một vài thứ, đều là một vài kiểu thiết kế an toàn cơ bản ở hiện đại. Có hệ thống phòng cháy, phòng trộm còn có hệ thống cảnh báo, em chỉ nhớ được một vài công năng thôi, nguyên lý thì phần lớn là cái biết cái không, nhưng nói không chừng có thể cho anh một chút gợi ý.”
Cô trước kia sao lại không nghĩ tới mấy cái này chứ.
Anh nhíu mày, nhìn cô, con ngươi đen hơn chút: “Không cần.”
Anh không cần cô làm những chuyện này, cũng không muốn cô lộ ra quá nhiều thứ không thuộc về thời đại này, điều này đối với cô mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
“Em biết ý nghĩ của anh.”
Lâm Khê duỗi tay ôm cổ anh, nói: “Em vốn dĩ chỉ là cái nửa thùng nước, nhưng theo ký ức thì vẫn có thể vẽ ra một vài thứ, để anh nhìn thử xem có gợi ý được gì không, những thứ đã đi qua đầu của anh, khẳng định sẽ không phải giống y hệt bản gốc, em sẽ không lấy bản gốc ra. Hơn nữa mấy thứ này cũng không phải thứ gì đi ngược quy tắc, chúng đều có thể dựa trên sự phát triển của công nghệ kỹ thuật hiện cũng có thể nghiên cứu ra, đây cũng là làm cống hiến cho nhân dân và xã hội, em cảm thấy có thể nghiên cứu ra sớm một chút cũng tốt.”
Lương Triệu Thành ôm lấy cô nói: “Được.”
Không yên tâm mà lại bổ sung một câu: “Về sau không được lộ ra bất kỳ dấu vết ra bên ngoài.”
Lâm Khê “dạ” một tiếng, lúc này cũng thay đổi giọng điệu làm nũng: “Làm chuyện gì cũng sẽ hỏi ý kiến anh trước, có được không?”
“Được.” Anh không chút do dự nói.
Lâm Khê nhếch môi, bật cười.
Ban đầu cô thẳng thắn với anh đúng là đã tạo thành khoảng cách nhất định giữa hai người họ.
Nhưng cô đã làm đúng, anh sớm muộn gì cũng phải tiếp nhận chuyện cô không phải là “Lâm Khê” ban đầu mà là Lâm Khê của hiện tại, rồi từ từ xóa đi dấu vết của “Lâm Khê” trước kia.
Nhưng sau khi thẳng thắn, cô sẽ không cần phải cố tình giấu anh nữa, có thể không chút do dự mà nói với anh những chuyện cô nghĩ đến, cũng có thể nghe ý kiến của anh, như vậy không chỉ có cô thoải mái, mà anh cũng sẽ cảm giác được sự tín nhiệm của cô, cũng sẽ không lại bởi vì nguyên nhân cô xuyên qua mà tạo thành hiểu lầm và mâu thuẫn. Nếu để lâu dài mà nói, như vậy mới là cách làm chính xác để tiêu trừ khoảng cách giữa hai người.
Đương nhiên, tiền đề là bởi vì anh.
Có điều hai người đang ôm nhau, Lương Triệu Thành lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, do dự một lát, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi cô: “Tiểu Khê, Hạ Hướng Viễn, cậu ta có phải có gì đó khác thường hay không?”
Anh đã sớm nhận thấy được sự khác thường của Hạ Hướng Viễn.
Một năm trước anh ấy đột nhiên trở nên giỏi giang và có tài năng, là từ sau khi anh trở về từ thành phố Bắc, anh ấy đột nhiên xuất hiện.
Trong vòng một năm này, Hạ Hướng Viễn đầu tiên là tống cha anh ấy và những con nghiện cờ b.ạ.c thân thiết với cha anh ấy vào tù, sau đó liên hợp với chú của mình, thông qua chợ đen mà bán được một lô trang sức châu báu, kiếm được xô vàng đầu tiên. Sau đó mở xưởng quần áo, sáng lập nhãn hiệu của riêng mình, tìm kiếm đầu tư từ thương nhân Hồng Kông, trong thời gian một năm ngắn ngủn, nhãn hiệu thời trang của anh ấy đã ổn định trở thành mặt hàng bán chạy nhất trong các trung tâm mua sắm ở quốc nội. Nhãn hiệu của anh ấy sản xuất ra áo khoác lông vũ và áo gile vừa nhẹ vừa đẹp, lại còn mềm mại và dễ làm sạch. Doanh số trong và ngoài nước của chiếc áo khoác lông vũ và chiếc áo may ô này vào mùa đông năm ngoái rất kinh người, xưởng quần áo của anh ấy hiện tại đã gần như đã trở thành xưởng quần áo lớn nhất vùng Quảng Đông.
Nhưng Lương Triệu Thành nhớ rất rõ, rằng cái áo khoác lông vũ và áo gile kia, anh đã nhìn thấy trong bản phác thảo của Lâm Khê từ trước đó rồi.
Đây chỉ là một ví dụ mà thôi.
Lâm Khê nghe thấy anh hỏi chuyện này, thân thể đang nằm trong lòng n.g.ự.c anh cứng đờ một lát, sau đó rút ra từ trong lòng n.g.ự.c anh, giương mắt lên nhìn anh.
Trên mặt anh trông có vẻ rất nghiêm túc đạm bạc, nhưng lại không có vẻ ghen tuông.
Cô duỗi tay nắm lấy tay anh xoa xoa: “Ừm, em cũng cảm thấy vậy.”
“Em chưa từng nói chuyện này cho anh ấy, bởi vì em không muốn có thêm bất kỳ liên hệ nào với anh ấy nữa.”
Cô chậm rãi nói: “Nhưng em biết anh ấy có vấn đề, từ lần đầu tiên em nhìn thấy anh ấy, là ‘em’ lần đầu tiên thấy anh ấy, anh nhớ không? Là lúc em ở ủy ban thôn đuổi Trương Tú Mai và Chu Lai Căn đi, buộc bọn họ rời khỏi nhà thuê của chúng ta đó. Tuy rằng ký ức của em về chuyện của anh ấy không nhiều lắm, nhưng em cảm thấy đây không phải là lần đầu tiên em nhìn thấy anh ấy.”