Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 165

Cập nhật lúc: 2024-09-04 19:24:06
Lượt xem: 107

Lâm Khê không biết nói gì mới phải.

Không nghĩ cũng biết, hiện tại nội bộ nhà họ Trần náo loạn thành dạng gì.

Hơn nữa tra ra việc này hẳn là cũng được một thời gian, người bên ngoài cũng không biết, có lẽ là nhà họ Trần muốn mặt mũi, muốn ly hôn, chắc chắn nhà họ Diệp cũng muốn trả thù nhưng lại không muốn cắm sừng Trần Đông Bình, chuyện con trai không phải con ruột Trần Đông Bình lớn chuyện.

Nhưng cô cứ cảm thấy nếu chỉ là con Diệp Mỹ Dung sinh không phải con Trần Đông Bình thì vẫn không đến mức khiến nhà họ Trần chịu bỏ ra nhiều vốn gốc như vậy để nhận Tiểu Dã về.

Trần Đông Bình cũng đâu phải không thể sinh.

Huống chi Tiểu Dã rõ ràng là chán ghét tột cùng nhà họ Trần, bên này người coi trọng con nối dõi là một mặt, quan trọng nhất có lẽ vẫn là ích lợi.

Cho nên cô suy nghĩ một lát lại hỏi Lương Triệu Thành: “Tình hình nhà máy Trần thị kia hiện tại thế nào? Có phải không ổn không? Không phải là bị Quách Tự Văn lấy hết rồi chứ?”

Từ sau lần Lâm Khê và Quách Tự Văn giao dịch cổ phần đó, Vương Phú Hữu của phòng làm việc Quách Tự Văn thỉnh thoảng còn gửi chút quà, gọi điện thoại cho Lâm Khê, duy trì liên lạc. Quách Tự Văn thì lại không thấy, nhưng Vương Phú Hữu thường xuyên biểu đạt thành ý thương hiệu của bọn họ muốn mời Lâm Khê làm nhà thiết kế quần cho bọn họ. Sau đó vì Lâm Khê kiêng dè Hạ Hướng Viễn, lại có một chút sáng tạo trong đầu muốn làm quần áo gì đó, nên tìm đến phòng làm việc của Quách Tự Văn, nhưng cũng chỉ là tiếp xúc với nhân viên công tác của phòng làm việc chứ không có hứng thú gì với nhà máy nhà họ Trần nên cũng chưa từng hỏi thăm.

Nhưng ước chừng cô cũng hiểu về tập đoàn lớn như công thương nghiệp Hoà Cơ, sao bọn họ lại có hứng thú gì đối với việc kinh doanh cái xưởng quần áo và thương hiệu của người khác.

Vốn dĩ công thương nghiệp Hoà Cơ chỉ muốn lấy xưởng quần áo Trần thị làm xưởng gia công cho bọn họ.

Lúc này nhà máy đã tới tay bọn họ, sợ là cũng chỉ trở thành một cây đinh ốc dưới trướng tập đoàn của bọn họ, có lẽ còn có tác dụng mở rộng xưởng gia công hơn.

Nhưng phần lớn lợi nhuận thì sẽ không bày ở đây.

Bởi vì mặc kệ là nhập hàng hay là quyền định giá xuất hàng đã không còn ở bên Trần thị.

Lương Triệu Thành liếc nhìn sang Lâm Khê: “Phải, hiện tại Trần thị gia công sản phẩm thêu cho công thương nghiệp Hoà Cơ, lợi nhuận tới tay chỉ đủ tiền lương cho công nhân và tiền vốn để bảo trì nhà máy, trên cơ bản các cổ đông không được tiền bạc gì.”

Quả nhiên là thế.

Lâm Khê nhìn Tiểu Dã, lúc này Tiểu Dã không nổi nóng nữa, hiển nhiên cũng đang nghiêm túc nghe bọn họ nói chuyện.

Lâm Khê hỏi cậu: “Tiểu Dã, giờ em biết vì sao người nhà họ Trần muốn nhận em về rồi chứ? Còn chịu bỏ ra 15% cổ phần Trần thị, lập di chúc để lại 30% tài sản của ông ấy cho em?”

Tiểu Dã vừa nghe lời này thì trên mặt lập tức xuất hiện một loại biểu cảm ăn phải ruồi bọ, nhưng vẫn nói: “Đều là những thứ vô dụng.”

Lâm Khê “ừ” một tiếng, nói: “Chủ yếu vẫn là muốn xem nhà họ Trần còn có cơ hội vực dậy hay không. Tiểu Dã, em chỉ cần chịu về nhà họ Trần, tương lai nhà họ Trần khẳng định có thể dậy.”

Tính cách của Tiểu Dã, có rất nhiều cái cô không sánh bằng, có Lương Triệu Thành chỉ dẫn cho cậu, châc chắn sau này sẽ rất giỏi giang.

Điều này Lâm Khê quả thực là tin tưởng không nghi ngờ.

Tiểu Dã “xùy” một tiếng, xoay người về phòng mình.

Lâm Khê nhìn bóng dáng cậu, ngẩn ra một lát, mặc kệ thế nào, mẹ mình đã bị một người phụ nữ thậm tệ như vậy chọc tức đến chịu giày vò trên giường bệnh. Gia tộc cha ruột mình vì người phụ nữ như vậy và một đứa con vốn không phải con cháu nhà họ Trần mà từng đối xử với mẹ cậu và cậu như vậy, những việc này thật quá mức thậm tệ. Cậu có kiên cường thì rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ, lúc này nhất định trong lòng sẽ không dễ chịu.

“Em có hơi hối hận.”

Mũi Lâm Khê đột nhiên hơi chua xót, cô quay đầu nhìn về phía Lương Triệu Thành, lẩm bẩm: “Em không muốn để nó một mình ở lại đây nữa, để nó ở đây, ai biết nhà họ Trần có thường xuyên tới quấy rầy nó không. Tính nó nóng như vậy, nếu em chọn Học viện Mỹ thuật Hoa Thành, chúng ta sẽ có thể cùng nhau sống ở đó, sẽ sống rất tốt, xin lỗi.”

Không chỉ có Tiểu Dã, còn có anh.

Anh vì cô mà làm nhiều chuyện hư vậy, vì để cô đến Học viện Mỹ thuật Hoa Thành mà cũng chuẩn bị nhiều, thậm chí đã xem nhà xong, chuẩn bị mua.

Từng phương diện trong cuộc sống của cô, anh đều suy xét cho cô.

Chỉ là cô nói một câu liền đổi ý.

“Xin lỗi.”

Cô thấp giọng lặp lại, đôi mắt chua xót.

Cô vẫn luôn chưa nói, thậm chí có chút trốn tránh việc này, vẫn luôn nỗ lực nghĩ về mặt tốt, nghĩ rằng cô sẽ cố gắng nghĩ cách dành nhiều thời gian ở Tân An. Vốn dĩ thành tích của cô đã rất tốt, căn bản không cần tốn thêm quá nhiều thời gian để học lớp văn hóa, nhưng cô vẫn nỗ lực rất nhiều, bởi vì bản thân cô biết, nếu thành tích lớp văn hóa của cô ưu việt, hơn nữa thành tích chuyên môn cũng tốt, vậy cơ hội xin trường học làm dự án ở vùng ngoài cũng càng lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-165.html.]

Cuối cùng cô thật sự làm được.

Nhưng cho dù bản thân cô nỗ lực bù đắp nhưng cũng không thay đổi được việc cô đã phụ lòng kế hoạch ban đầu của họ.

Cô cũng biết, thật ra cô đã làm tổn thương anh.

Bốn năm, không phải bốn ngày, bốn tháng, mà là bốn năm.

Hiện tại là năm chín mươi mốt, cũng không phải là thời đại ngồi máy bay thuận tiện, gọi video càng thuận tiện hơn của ba mươi năm sau, quả thật cô vẫn bị ảnh hưởng bởi tư duy đời sau, vô thức nghĩ chuyện này quá đơn giản.

Trên thực tế là, có khả năng một học kỳ cũng không gặp cô được một lần.

Cô chính là ỷ vào việc anh thích cô, cứ cảm thấy anh sẽ bỏ thời gian tới thăm cô mà thôi.

Lúc trước cô nói muốn thi Học viện Mỹ thuật Hoa Thành, anh thậm chí nói trực tiếp thường trú ở đó.

Trong khoảng thời gian ngắn, cô có chút mờ mịt.

Có phải đã ra quyết định sai hay không, bởi vì cô chỉ không quen thuộc với Học viện Mỹ thuật Hoa Thành, thật ra ở đó cũng có giáo viên rất tốt, cô ở đó cũng giống vậy, có thể làm chuyện mình thích.

Nghĩ đến đây, tim đau thắt từng cơn từng cơn.

Lương Triệu Thành rũ mắt nhìn cô, đương nhiên thấy được sự mờ mịt của cô.

Anh đưa tay vỗ cô, nói: “Nếu đã đưa ra quyết định thì không có gì mà phải hối hận, mọi chuyện quả thật như em nghĩ, thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy.”

Nói xong dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Mặc kệ có dự án hay không, một năm em vẫn có mấy tháng nghỉ đông và nghỉ hè, giữa đó anh cũng có thể đi thăm em. Trước kia lúc ở bộ đội, vợ chồng ở riêng là chuyện rất bình thường, có một số người thậm chí mấy năm mới có thể gặp một lần, một lần gặp mặt cũng chỉ có mấy ngày, mọi người cũng đã quen.”

Nói thật, tách nhau mấy tháng với anh mà nói cũng không phải chuyện gì khó chịu đựng.

Điều anh lo lắng thật ra là lòng cô liệu có thay đổi không mà thôi.

Giống như ban đầu cô nói muốn học Học viện Mỹ thuật Hoa Thành, nhưng chỉ bởi vì Phó Vân Lương xuất hiện, cô lập tức đổi ý.

Đây mới là nguyên nhân anh vừa nghĩ đến sẽ không yên tâm.

Cho dù cô có đủ loại lý do và giải thích.

Lâm Khê bắt lấy tay anh, cúi đầu im lặng trong chốc lát, sau đó nghẹn giọng nói: “Lúc đó anh đâu có kết hôn, chuyện vợ chồng người ta thì anh quen cái gì chứ?”

Lương Triệu Thành:

“Anh biết em sẽ quen.”

Vốn dĩ anh chính là người lạnh nhạt độc lập, quen với việc một mình làm việc.

Là cô mạnh mẽ tiến vào không gian của anh.

Lâm Khê thở dài, nghĩ nghĩ rồi nói: “Sau này mỗi tháng chúng ta gặp nhau ít nhất một lần được không, ngồi máy bay cũng không quá tốn thời gian. Một tháng anh đến thành phố Bắc, một tháng em về Tân An, mỗi lần ở một tuần, như vậy cách ba tuần là có một tuần ở bên nhau. Một học kỳ cũng chỉ có bốn năm tháng, mỗi người chúng ta chỉ cần bay hai lần là được, cũng chỉ hai tháng mới rời đi một tuần, nên cũng không khó khăn lắm nhỉ, được không?”

“Mặc kệ bận nhường nào cũng nhất định phải thực hiện, nói cách khác, tình cảm của hai người nói không chừng sẽ thật sự nhạt đi, dù sao thì anh thoạt nhìn quá nghiêm túc và lạnh nhạt, mỗi ngày chúng ta ở bên nhau còn được. Nhưng nếu tách nhau quá lâu, nói không chừng em cũng không dám hôn anh, ôm anh, nghe nói đất khách là sát thủ lớn nhất của tình cảm.”

Đời sau, thời đại mà mỗi ngày có thể gọi video cũng vậy, chứ đừng nói là hiện tại.

Lương Triệu Thành nghe vế trước cô nói còn cảm thấy kế hoạch này quá cẩn thận, nghe thấy vế sau thì lại đen mặt.

Nhưng ngẫm lại lời cô nói, tuy rằng có hơi cố tình nhưng thật ra đúng là có thể làm.

Phân ra rạch ròi đến như vậy, quả thật thời gian tách nhau không tính là gì.

Anh nói: “Được.”

Trên thực tế, hai tháng anh dành ra nửa tháng để qua đó cũng không thành vấn đề. Ngoài ra, dự án Tân An từ khi lấy được đến khi thiết kế và thi công đều đã phát triển rất chín muồi, ngoại trừ lấy dự án và sửa bản thảo thiết kế cuối cùng cần anh đến quyết định thì những chuyện khác đều có người chuyên môn theo sát, căn bản không cần anh tham dự, chỉ là anh chạy tới thành phố Bắc nửa tháng làm gì? Hoặc là mở chi nhánh công ty ở đó cũng được.

Hai người cùng nhau thương lượng như vậy, ngược lại loại bỏ hết được những cảm xúc tách biệt đó.

Loading...