Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 152

Cập nhật lúc: 2024-09-04 12:23:48
Lượt xem: 162

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hết chuyện ngoài ý đến chuyện ngoài ý khác.

Bởi vì… đột nhiên cái hộp xuất hiện, khiến tất cả đều để ý đến thế của Lâm Khê nữa.

Lâm Khê cái hộp đó Tiểu Dã.

Tiểu Dã một tay cầm hộp, một tay cầm chìa khóa, chớp mi mắt, đó thu hồi ánh mắt đang đối diện với ánh mắt của chị .

Lâm Khê: Đứa trẻ xa .

cái hộp tới hai cái ổ khóa.

Tiểu Dã mở một cái khóa, còn một cái khóa thì bí thư Hạ đưa thêm cho một cái chìa khóa.

Trước khi bà nội Lâm qua đời, bà nội Lâm với bọn họ: “Có hai cái chìa khóa ở đây, mỗi một chìa, để phòng ngừa các , nhưng các cũng thấy , bên trong nhiều tiền và tài sản như , lẽ tương lai nó sẽ còn giá trị nữa.”

“Chỉ là trong chuyện , thể tránh khỏi vài chuyện ngoài ý , thể sẽ một đứa trẻ chạm mở cũng chừng, để riêng cũng yên tâm hơn một chút.”

Đương nhiên trong lòng của bà thì bà Ba và bí thư Hạ gì đáng lo, đều sẽ bảo quản thật .

Lâm Khê chằm chằm cái hộp.

Trần Dã liếc mắt mở hộp mặt , lay mấy thứ ở bên trong một chút, lấy một phong thư từ bên trong và hai món trang sức quen mắt, còn một sổ tiết kiệm, mở sổ tiết kiệm một chút đẩy cái hộp cho bà Ba: “Những thứ còn thì để vật lưu niệm cho bà Ba và bác Hạ .”

Trên sổ tiết kiệm tên , nên nếu đưa cho bọn bà Ba thì bọn họ cũng thể rút tiền .

Còn hai món đồ trang sức quen mắt, nhận chúng, là chiếc nhẫn tay bà của và một sợi dây chuyền của , để vật kỷ niệm.

Còn , đều là đồ bà nội cho bà Ba và bí thư Hạ, nên vẫn đưa cho bọn họ.

Bà Ba sờ soạng cái hộp đẩy nó trở cho Tiểu Dã, : “Đứa bé ngốc, những thứ đều là kỷ vật của bà ngoại và của cháu, cháu hãy giữ nó để kỷ niệm.”

Trần Dã lắc đầu : “Những thứ là bà ngoại để cho bà và bác Hạ kỷ niệm, hai cứ giữ .”

Nói xong giật giật khóe miệng, tiếp: “Lỡ như một ngày nào đó cháu sẽ đến nhà hai , ăn của hai , uống của hai thì .”

Bà Ba đưa tay đánh đầu Trần Dã, mặt mày cau : “Cái miệng thối.”

Trần Dã sờ sờ đầu, cũng so đo với bà , chỉ cầm lấy phong thư mở .

Ngoài một lá thư, còn một tờ giấy gấp .

Bức thư dài, Trần Dã chằm chằm hai tờ giấy liếc dần xuống, sắc mặt cũng từ từ đổi.

Sau khi xong thì tờ giấy đang gấp , sắc mặt đổi gì, mím môi, gấp nó và đặt nó về chỗ cũ

Cậu liếc lá thư, khuôn mặt của đổi một chút, tờ giấy, khuôn mặt của đổi nhiều hơn. Nhét thư , đó đưa lá thư nhào thành một cục cho Lâm Khê.

Lâm Khê đưa tay nhận lấy cục giấy , nếu là bình thường, cô nhất định sẽ hung dữ với Tiểu Dã, nhưng lúc , cô giật giật khóe miệng, thế nhưng cảm thấy trong lòng chút đau.

Cô từ từ mở cục giấy , vuốt ve, những dòng chữ vô cùng cẩn thận.

Bức thư là dành cho Trần Dã, ngay từ đầu, bà hy vọng những gì trong bức thư sẽ bao giờ công khai, nhưng kể từ khi mở thì hy vọng Trần Dã thể mạnh mẽ, ngay cả khi chỉ một thì cũng sống thật .

Trong thư chỉ tới Trần Dã, còn Lâm Khê là con của nhà họ Lâm, những còn sự tình lai lịch .

Năm đó, khi Trương Tú Mai sinh một tháng chạy về, đó đến biên giới, như thế nào cũng chịu mang theo đứa nhỏ. Sau đó đứa nhỏ lớn lên dáng vẻ quá , bất kể là nhà họ Lâm là Trương Tú Mai, đều điểm gì giống , khó để bà nội Lâm nghi ngờ.

Khi đó bà nội Lâm còn hoài nghi đứa nhỏ là do Trương Tú Mai trộm .

Sau đó Trương Tú Mai lén gửi tiền cho , bà nội Lâm cũng mượn cơ hội thăm ở biên giới một chuyến để theo cái tên , bà tìm bà hộ sĩ , bà dám đứa nhỏ là trộm nên năm đó Trương Tú Mai sinh một thai c.h.ế.t lưu, còn Lâm Khê là do một cô gái lớn ở trong thôn lén sinh , bà lén đỡ đẻ ôm cho Trương Tú Mai.

Biết đứa bé là do Trương Tú Mai trộm , bà nội Lâm thở phào nhẹ nhõm, về phần đứa bé ruột thịt thì trong lòng bà sớm chuẩn . Mặc dù vẫn thể tránh khỏi thất vọng nhưng cũng đến mức đả kích, hơn nữa đứa nhỏ gần như là do bà nuôi lớn, tình cảm sâu đậm, lúc ngược thể tâm ý chăm sóc đứa nhỏ.

Sau đó con trai bà hi sinh, Trương Tú Mai tái hôn, bà nội Lâm còn quan tâm đến Trương Tú Mai nữa nhưng vẫn kiên trì giữ cháu gái .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-152.html.]

Hơn nữa bà lo lắng cho thế của cháu gái, sợ tương lai Trương Tú Mai sẽ xuất hiện chuyện gì, nên cố ý đến tìm ủy ban thôn, thà từ bỏ phí bồi thường tử trận của con trai, cũng buộc Trương Tú Mai ký giấy đoạn tuyệt quan hệ.

Tiếp theo là một loạt các sắp xếp khi bà chết.

Cuối cùng, bức thư , bà mong rằng sự thật sẽ bao giờ tiết lộ.

Nếu như cuộc sống bình thản mạnh khỏe, thì cho dù Lâm Khê là cháu gái ruột cháu gái nuôi của nhà họ Lâm thì cuối cùng vẫn là của nhà họ Lâm. Tất cả bất động sản của nhà họ Lâm cũng đều để cho Lâm Khê và Trần Dã cùng thừa kế. Lâm Khê tính cách yếu đuối, thiếu quyết đoán, quá mức trọng tình, nếu như cô giữ gia nghiệp thì mới để Trần Dã lá thư . Nếu thể thì cố gắng khôi phục gia sản nhà họ Lâm, nhưng bất kể như thế nào, bảo vệ bản mới là quan trọng nhất. Bà chỉ hy vọng rằng hai đứa nhỏ đều thể cả đời thuận lợi, bình an vui vẻ.

Lâm Khê xong lá thư, cảm xúc trong lòng dâng trào.

Khi đầu tiên cô xuyên qua, cô cảm thấy bà nội Lâm thực sự lo lắng cho cháu gái của bằng cả trái tim.

Vào lúc đó, cô một chút tình cảm nào với nơi , bà nội thậm chí là Trần Dã.

bây giờ, nhiều chuyện, một thời gian dài như , đôi khi thậm chí cô quên mất rằng cô là Tiểu Khê thật sự, chỉ thực sự xem Tiểu Dã là em trai của cô, mà ngay cả bà nội Lâm cô cũng nhiều cảm thấy bà giống như bà thực sự của cô.

Bây giờ thấy một lá thư như , khó để thể xúc động

về phía Trần Dã một nữa, Trần Dã cô, chỉ ném tờ giấy trong phong bì cho cô, đó xoay lên tầng.

Lâm Khê bóng lưng , tờ giấy ném lên , yên lặng đưa tay cầm lên, rút , thoáng qua, quả nhiên đó là một tờ di chúc điều kiện.

Lâm Khê khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhét trở , ngẩng đầu về phía bí thư Hạ và bà Ba, miễn cưỡng nở nụ một chút: “Bác Hạ, bà Ba, bà nội để thư cho Tiểu Dã rằng thật chuyện cháu con gái nhà họ Lâm, bà sớm .”

xong cúi đầu vuốt ve bức thư một chút, đưa bức thư cho bí thư Hạ, : “Hai xem một chút .”

Bí thư Hạ khoát tay áo với Lâm Khê, thở dài, đó đầu thoáng qua bà Ba.

Bà Ba Lâm Khê : “Tiểu Khê, lúc khi bà nội cháu đem cái hộp giao cho chúng thì với chúng rằng sợ trong nhà các cháu xảy biến cố, ai đối xử tử tế với Tiểu Dã nên lúc đó mới để cái hộp , đó là một chút bảo đảm cuối cùng cho Tiểu Dã.”

“Hiện tại nếu các cháu đều sống , thế của cháu bà nội cháu cũng sớm , thư đồ đạc cũng , để cho Tiểu Dã tự xử lý , nó cho cháu thì cháu cứ tự xử lý.”

đứa trẻ Trần Dã , mặc dù tính khí nóng nảy, y như cục đá nhưng là một đứa trẻ , sợ là chuyện ngày hôm nay tổn thương đến trái tim của nó. Bất kể cháu dự định gì, thì cũng nên trấn an thằng nhỏ. Còn những chuyện khác thì chúng thể can thiệp .”

Nói xong bà thở dài nặng nề, lẩm bẩm một câu “chúng nên thôi”, cũng ai nữa, càng cái hộp bàn, chống nạng rời .

Bí thư Hạ thấy bà Ba rời , cũng gật đầu với Lâm Khê, chào hỏi Lương Triệu Thành, gọi những khác cùng rời .

Lâm Khê cầm lá thư bóng lưng bọn họ rời , đầu hộp gỗ bàn, nhất thời cũng gì.

Cô thở một , cũng dám đến nhà họ Nhạc, lặng lẽ gấp lá thư , bỏ phong bì đặt trong hộp.

Bởi vì... sự đả kích , sự phấn khích ban đầu khi thấy ông ngoại bà ngoại giống như che khuất bởi một lớp bóng tối, tràn ngập một loại dư vị thể rõ ràng.

Hiện tại, một phòng lúc đầu đầy giờ chỉ còn vợ chồng Nhạc Thiệu Nguyên, Nhạc Minh Tư, còn thanh niên ở cửa, con trai của Nhạc Thiệu Nguyên là Nhạc Khánh Quân, cùng với Lương Triệu Thành và Lâm Khê.

Lương Triệu Thành liếc mắt Lâm Khê đang cầm cái hộp cúi đầu lên tiếng, đầu với nhà họ Nhạc: “Chú Nhạc, dì Nhạc, chuyện đối với Tiểu Khê mà quá đột ngột, tối hôm qua chạy tới đây suốt đêm, bằng nghỉ ngơi một chút , chuyện gì thì buổi chiều chúng .”

Lâm Khê Lương Triệu Thành như thì lập tức đầu , đó đối mặt với ánh mắt .

Bọn họ cũng sai.

bọn họ hiểu lầm là cô thích bọn họ, ý kiến với bọn họ.

Cô mỉm với bọn họ: “Mọi cứ nghỉ ngơi , đó cháu sẽ để cùng Lương tìm , cháu sẽ xem Tiểu Dã .”

xong còn đặc biệt với Nhạc Minh Tư một chút.

tình mẫu tử với bà nhưng cô vẫn tiếc thương cho Nhạc Minh Tư.

Chờ khi trấn an Nhạc Minh Tư xong, ánh mắt của cô từ ông ngoại bà ngoại chuyển đến thanh niên trẻ tuổi phía , thiếu niên lười biếng mang theo chút khí chất nhàm chán, cô liếc mắt một cái liền nhận , đó là của cô, một thành thục định và thành đạt trong tương lai.

Vậy, ông ngoại ở đây, bà ngoại ở đây, ở đây, còn ?

Nghĩ đến đây, cảm xúc thương cảm đều tan biến hết, khóe miệng của cô nhịn co rút.

Loading...