Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 152

Cập nhật lúc: 2024-09-04 19:23:48
Lượt xem: 115

Hết chuyện ngoài ý muốn lại đến chuyện ngoài ý muốn khác.

Bởi vì… đột nhiên cái hộp này xuất hiện, khiến tất cả mọi người đều không để ý đến thân thế của Lâm Khê nữa.

Lâm Khê nhìn cái hộp đó rồi nhìn Tiểu Dã.

Tiểu Dã một tay cầm hộp, một tay cầm chìa khóa, hơi chớp mi mắt, sau đó thu hồi lại ánh mắt đang đối diện với ánh mắt của chị mình.

Lâm Khê: Đứa trẻ xấu xa này.

Nhưng cái hộp có tới hai cái ổ khóa.

Tiểu Dã mở ra một cái khóa, còn lại một cái khóa thì bí thư Hạ đã đưa thêm cho cậu một cái chìa khóa.

Trước khi bà nội Lâm qua đời, bà nội Lâm đã nói với bọn họ: “Có hai cái chìa khóa ở đây, mỗi người một chìa, không phải để phòng ngừa các người, nhưng các người cũng nhìn thấy rồi, bên trong có nhiều tiền và tài sản như vậy, có lẽ tương lai nó sẽ không còn giá trị nữa.”

“Chỉ là trong chuyện này, không thể tránh khỏi có vài chuyện ngoài ý muốn, có thể sẽ bị một đứa trẻ chạm vào rồi mở ra cũng không chừng, để riêng nhau ra cũng yên tâm hơn một chút.”

Đương nhiên trong lòng của bà ấy thì bà Ba và bí thư Hạ không có gì đáng lo, đều sẽ thay bà ấy bảo quản thật tốt.

Lâm Khê nhìn chằm chằm vào cái hộp.

Trần Dã lại liếc mắt nhìn cô rồi mở hộp trước mặt mọi người, lay mấy thứ ở bên trong một chút, rồi lấy ra một phong thư từ bên trong và hai món trang sức nhìn rất quen mắt, còn có một sổ tiết kiệm, cậu mở sổ tiết kiệm ra nhìn một chút rồi đẩy cái hộp cho bà Ba: “Những thứ còn lại thì để lại làm vật lưu niệm cho bà Ba và bác Hạ đi.”

Trên sổ tiết kiệm viết tên cậu, vậy nên nếu cậu muốn đưa cho bọn bà Ba thì bọn họ cũng không thể rút tiền ra được.

Còn hai món đồ trang sức nhìn rất quen mắt, cậu nhận ra chúng, là chiếc nhẫn trên tay bà của cậu và một sợi dây chuyền của mẹ cậu, cậu muốn để lại làm vật kỷ niệm.

Còn lại, đều là đồ bà nội cho bà Ba và bí thư Hạ, nên cậu vẫn đưa cho bọn họ.

Bà Ba sờ soạng cái hộp rồi đẩy nó trở lại cho Tiểu Dã, nói: “Đứa bé ngốc, những thứ này đều là kỷ vật của bà ngoại và của mẹ cháu, cháu hãy giữ nó để làm kỷ niệm.”

Trần Dã lắc đầu nói: “Những thứ này là bà ngoại để cho bà và bác Hạ làm kỷ niệm, hai người cứ giữ lại đi.”

Nói xong giật giật khóe miệng, nói tiếp: “Lỡ như có một ngày nào đó cháu sẽ phải đến nhà hai người, ăn của hai người, uống của hai người thì sao.”

Bà Ba đưa tay đánh vào đầu Trần Dã, mặt mày cau lại nói: “Cái miệng thối.”

Trần Dã sờ sờ đầu, cũng không so đo với bà ấy, chỉ cầm lấy phong thư mở ra.

Ngoài một lá thư, còn có một tờ giấy được gấp lại.

Bức thư này có hơi dài, Trần Dã nhìn chằm chằm vào hai tờ giấy rồi liếc dần xuống, sắc mặt cũng từ từ thay đổi.

Sau khi cậu đọc xong thì nhìn vào tờ giấy đang gấp lại, lần này sắc mặt không có thay đổi gì, mím môi, gấp nó lại và đặt nó về chỗ cũ

Cậu liếc nhìn lá thư, khuôn mặt của cậu có hơi thay đổi một chút, nhìn vào tờ giấy, khuôn mặt của cậu đã thay đổi nhiều hơn. Nhét thư vào lại, sau đó đưa lá thư đã bị nhào thành một cục cho Lâm Khê.

Lâm Khê đưa tay nhận lấy cục giấy kia, nếu là bình thường, cô nhất định sẽ hung dữ với Tiểu Dã, nhưng lúc này, cô hơi giật giật khóe miệng, thế nhưng cảm thấy trong lòng có chút đau.

Cô từ từ mở cục giấy ra, vuốt ve, đọc những dòng chữ được viết vô cùng cẩn thận.

Bức thư này là dành cho Trần Dã, ngay từ đầu, bà ấy đã hy vọng những gì được viết trong bức thư sẽ không bao giờ được công khai, nhưng kể từ khi mở ra thì hy vọng Trần Dã có thể mạnh mẽ, sau này ngay cả khi chỉ có một mình thì cũng phải sống thật tốt.

Trong thư không chỉ nói tới Trần Dã, còn nói Lâm Khê không phải là con của nhà họ Lâm, không những vậy còn viết lại sự tình lai lịch ra.

Năm đó, sau khi Trương Tú Mai vừa sinh được một tháng đã chạy về, sau đó lại đi đến biên giới, có nói như thế nào cũng không chịu mang theo đứa nhỏ. Sau đó đứa nhỏ lớn lên có dáng vẻ quá tốt, bất kể là người nhà họ Lâm hay là Trương Tú Mai, đều không có điểm gì giống nhau, rất khó để bà nội Lâm không nghi ngờ.

Khi đó bà nội Lâm còn hoài nghi đứa nhỏ này có phải là do Trương Tú Mai trộm được hay không.

Sau đó Trương Tú Mai lén gửi tiền cho người ta, bà nội Lâm cũng mượn cơ hội đi thăm người thân ở biên giới một chuyến để lần theo cái tên kia, bà ấy tìm được bà hộ sĩ kia, bà ta không dám nói đứa nhỏ là trộm được nên đã nói năm đó Trương Tú Mai sinh ra một thai c.h.ế.t lưu, còn Lâm Khê là do một cô gái lớn ở trong thôn lén sinh ra, bà ta lén đỡ đẻ rồi ôm cho Trương Tú Mai.

Biết đứa bé không phải là do Trương Tú Mai trộm được, bà nội Lâm thở phào nhẹ nhõm, về phần đứa bé không phải ruột thịt thì trong lòng bà ấy đã sớm có chuẩn bị. Mặc dù vẫn không thể tránh khỏi thất vọng nhưng cũng không đến mức bị đả kích, hơn nữa đứa nhỏ gần như là do bà ấy nuôi lớn, tình cảm đã rất sâu đậm, lúc này ngược lại có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc đứa nhỏ.

Sau đó con trai bà ấy hi sinh, Trương Tú Mai lại muốn tái hôn, bà nội Lâm đã không còn quan tâm đến Trương Tú Mai nữa nhưng vẫn kiên trì muốn giữ cháu gái lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-152.html.]

Hơn nữa bà ấy lo lắng cho thân thế của cháu gái, sợ tương lai Trương Tú Mai sẽ xuất hiện rồi làm ra chuyện gì, nên cố ý đến tìm ủy ban thôn, thà từ bỏ phí bồi thường tử trận của con trai, cũng buộc Trương Tú Mai phải ký giấy đoạn tuyệt quan hệ.

Tiếp theo là một loạt các sắp xếp trước khi bà ấy chết.

Cuối cùng, bức thư có viết, bà ấy mong rằng sự thật này sẽ không bao giờ được tiết lộ.

Nếu như cuộc sống sau này bình thản mạnh khỏe, vậy thì cho dù Lâm Khê là cháu gái ruột hay cháu gái nuôi của nhà họ Lâm thì cuối cùng vẫn là người của nhà họ Lâm. Tất cả bất động sản của nhà họ Lâm cũng đều để cho Lâm Khê và Trần Dã cùng nhau thừa kế. Nhưng Lâm Khê tính cách yếu đuối, thiếu quyết đoán, quá mức trọng tình, nếu như cô không giữ được gia nghiệp thì mới để Trần Dã đọc lá thư này. Nếu có thể thì cố gắng khôi phục lại gia sản nhà họ Lâm, nhưng bất kể như thế nào, bảo vệ tốt bản thân mới là quan trọng nhất. Bà ấy chỉ hy vọng rằng hai đứa nhỏ đều có thể cả đời thuận lợi, bình an vui vẻ.

Lâm Khê đọc xong lá thư, cảm xúc trong lòng dâng trào.

Khi lần đầu tiên cô xuyên qua, cô đã cảm thấy bà nội Lâm thực sự rất lo lắng cho cháu gái của mình bằng cả trái tim.

Vào lúc đó, cô không có một chút tình cảm nào với nơi này, bà nội hay thậm chí là Trần Dã.

Nhưng bây giờ, sau rất nhiều chuyện, sau một thời gian dài như vậy, đôi khi thậm chí cô đã quên mất rằng cô không phải là Tiểu Khê thật sự, không chỉ thực sự xem Tiểu Dã là em trai của cô, mà ngay cả bà nội Lâm cô cũng đã nhiều lần cảm thấy bà ấy giống như người bà thực sự của cô.

Bây giờ lại nhìn thấy một lá thư như vậy, rất khó để có thể không xúc động

Cô nhìn về phía Trần Dã một lần nữa, Trần Dã không nhìn cô, chỉ ném tờ giấy nằm trong phong bì kia cho cô, sau đó xoay người đi lên tầng.

Lâm Khê nhìn bóng lưng cậu, lại nhìn tờ giấy được ném lên người mình, yên lặng đưa tay cầm lên, rút ra, nhìn thoáng qua, quả nhiên đó là một tờ di chúc có điều kiện.

Lâm Khê khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhét trở lại, ngẩng đầu nhìn về phía bí thư Hạ và bà Ba, miễn cưỡng nở nụ cười một chút: “Bác Hạ, bà Ba, bà nội để lại thư cho Tiểu Dã nói rằng thật ra chuyện cháu không phải con gái nhà họ Lâm, bà đã sớm biết rồi.”

Cô nói xong lại cúi đầu vuốt ve bức thư kia một chút, lại đưa bức thư cho bí thư Hạ, nói: “Hai người xem một chút đi.”

Bí thư Hạ lại khoát tay áo với Lâm Khê, thở dài, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua bà Ba.

Bà Ba nhìn Lâm Khê nói: “Tiểu Khê, lúc trước khi bà nội cháu đem cái hộp này giao cho chúng ta thì đã nói với chúng ta rằng sợ trong nhà các cháu xảy ra biến cố, không ai đối xử tử tế với Tiểu Dã nên lúc đó mới để lại cái hộp này, đó là một chút bảo đảm cuối cùng cho Tiểu Dã.”

“Hiện tại nếu các cháu đều sống tốt, thân thế của cháu bà nội cháu cũng sớm biết, vậy thư này hay đồ đạc cũng được, để cho Tiểu Dã tự mình xử lý đi, nó đã cho cháu thì cháu cứ tự xử lý.”

“Nhưng đứa trẻ Trần Dã này, mặc dù tính khí nóng nảy, y như cục đá nhưng là một đứa trẻ rất tốt, sợ là chuyện ngày hôm nay đã làm tổn thương đến trái tim của nó. Bất kể sau này cháu có dự định gì, thì cũng nên đi trấn an thằng nhỏ. Còn những chuyện khác thì chúng ta không thể can thiệp được.”

Nói xong bà ấy thở dài nặng nề, lẩm bẩm một câu “chúng ta nên đi thôi”, cũng không nhìn ai nữa, càng không nhìn vào cái hộp trên bàn, chống nạng rời đi.

Bí thư Hạ thấy bà Ba rời đi, cũng gật đầu với Lâm Khê, chào hỏi Lương Triệu Thành, gọi những người khác cùng nhau rời đi.

Lâm Khê cầm lá thư nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, lại quay đầu nhìn hộp gỗ trên bàn, nhất thời cũng không nói gì.

Cô thở ra một hơi, cũng không dám nhìn đến người nhà họ Nhạc, lặng lẽ gấp lá thư lại, bỏ vào phong bì rồi đặt vào trong hộp.

Bởi vì... sự đả kích này, sự phấn khích ban đầu khi nhìn thấy ông ngoại bà ngoại giống như bị che khuất bởi một lớp bóng tối, tràn ngập một loại dư vị không thể nói rõ ràng.

Hiện tại, một phòng lúc đầu đầy người giờ chỉ còn lại vợ chồng Nhạc Thiệu Nguyên, Nhạc Minh Tư, còn có người thanh niên vừa rồi đứng ở cửa, con trai của Nhạc Thiệu Nguyên là Nhạc Khánh Quân, cùng với Lương Triệu Thành và Lâm Khê.

Lương Triệu Thành liếc mắt nhìn Lâm Khê đang cầm cái hộp cúi đầu không lên tiếng, quay đầu nói với người nhà họ Nhạc: “Chú Nhạc, dì Nhạc, chuyện này đối với Tiểu Khê mà nói quá đột ngột, tối hôm qua mọi người đã chạy tới đây suốt đêm, không bằng nghỉ ngơi trước một chút đi, có chuyện gì thì buổi chiều chúng ta nói sau.”

Lâm Khê nghe Lương Triệu Thành nói như vậy thì lập tức quay đầu lại, sau đó đối mặt với ánh mắt mọi người nhìn mình.

Bọn họ cũng không có làm sai.

Cô không muốn bọn họ hiểu lầm là cô không thích bọn họ, có ý kiến với bọn họ.

Cô mỉm cười với bọn họ: “Mọi người cứ nghỉ ngơi trước đi, sau đó cháu sẽ để cùng anh Lương đi tìm mọi người, cháu sẽ đi xem Tiểu Dã trước.”

Cô nói xong còn đặc biệt cười với Nhạc Minh Tư một chút.

Cô không có tình mẫu tử với bà ấy nhưng cô vẫn rất tiếc thương cho Nhạc Minh Tư.

Chờ sau khi trấn an Nhạc Minh Tư xong, ánh mắt của cô lại từ trên người ông ngoại bà ngoại chuyển đến trên người người thanh niên trẻ tuổi phía sau, thiếu niên lười biếng mang theo chút khí chất nhàm chán, cô liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là cậu của cô, một người thành thục ổn định và thành đạt trong tương lai.

Vậy, ông ngoại ở đây, bà ngoại ở đây, cậu ở đây, còn mẹ cô đâu?

Nghĩ đến đây, cảm xúc thương cảm đều tan biến hết, khóe miệng của cô nhịn không được có hơi co rút.

Loading...