Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 146
Cập nhật lúc: 2024-09-04 19:23:40
Lượt xem: 115
Sau khi trở lại Tân An, hai người cũng không nhắc lại chuyện đăng ký đại học.
Giống như chưa từng phát sinh mâu thuẫn này, nhưng thực ra hai người họ đều biết là có chuyện đó nằm ngang giữa hai người.
Sau khi quay về, Lâm Khê cũng bắt đầu bận rộn, bởi vì đã là học kỳ cuối cùng của lớp mười hai, mặc dù cũng biết là nếu như đi học ở học viện mỹ thuật thì thành tích văn hóa chắc là đủ, nhưng cô cũng không dám buông lỏng. Hơn nữa cô cũng không thích người khác nói cô là không thi đỗ trường đại học tốt nên mới thi vào học viện mỹ thuật, nếu có thể tận lực thi tốt thì đương nhiên phải tận lực thi tốt.
Mặt khác là vì những lời của Phó Vân Lương, cô cũng bắt đầu có hứng thú với hạng mục mà anh ấy nói, cảm thấy nếu có thể sáng tác ra một tập tranh liên quan đến sự thay đổi lịch sử của thành phố Tân An thì cũng rất thú vị.
Vì chuyện này nên lúc rảnh rỗi cô đều chạy đến tiệm sách xem tài liệu, tra tài liệu sửa sang lại tài liệu, còn có một vài bản thảo cũ của nguyên chủ, cô cũng lấy ra sửa sang lại một lượt, ngoài ra sau khi sửa sang lại xong. Đến cuối tuần còn xin Lương Triệu Thành lái xe đi dạo khắp nơi, chụp ảnh rồi lại sắp xếp lại, thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại cho Phó Vân Lương thảo luận một lúc, cô tiến vào một trạng thái bận rộn nhưng lại vô cùng phong phú.
Có điều Lâm Khê cũng cảm nhận được giữa quan hệ của hai người đã xuất hiện một thứ gì đó.
Anh đối xử với cô đã có gì đó khác trước.
Dường như rất thân mật, nhưng dường như lại rất lạnh nhạt.
Nhất là sau khi anh biết được cô và Phó Vân Lương vẫn luôn liên lạc qua điện thoại.
Lâm Khê giải thích với anh rằng, cô hoàn toàn coi Phó Vân Lương như một người thầy, hoặc là một người bạn hợp tác trong công việc, giống như đồng nghiệp của anh vậy, tuyệt đối không có bất kỳ suy nghĩ nào khác.
Nhưng lời giải thích này cũng không thể hóa giải quan hệ giữa hai người.
Lâm Khê chỉ đành làm hết khả năng cho phép, thân mật với anh hơn, hi vọng thời gian có thể khiến anh tin tưởng cô nhiều hơn trước.
Thời gian trôi qua rất nhanh, vào tháng tư, Trương Tú Mai có đến một chuyến.
Bởi vì nhà họ Chu đã xảy ra chuyện.
Sau khi qua Tết, nhà họ Chu lại đón Chu Mỹ Châu và Chu Gia Bảo từ nhà họ Trương về để đi học ở Tân An. Như vậy chi tiêu trong nhà cũng tăng lên, nhà họ Chu muốn kiếm nhiều tiền hơn một chút, Chu Lai Căn nhường lại công việc nhóm lửa trong nhà máy cho Trương Tú Mai, bản thân thì chạy đến đội xây dựng để làm việc, kết quả vô tình xảy ra tai nạn, bị một khối đá lăn xuống đập trúng chân, bị thương phải nằm viện.
Trương Tú Mai khóc lóc cầu xin Lâm Khê: “Tiểu Khê, trong nhà thực sự không còn gì nữa rồi, Mỹ Châu và Gia Bảo phải đi học, bác trai con bị thương phải nằm viện, ngày nào cũng phải cần tiền, mẹ phải chăm sóc bác của con nên cũng không đi làm được.”
“Bây giờ tất cả chi tiêu trong nhà đều chỉ dựa vào một mình Gia Lượng, đừng nói đến tiền chữa bệnh, ngay cả tiền ăn cơm thuê nhà cũng không còn. Còn nữa, điều kiện ở chỗ chúng ta bên đó thực sự quá kém, bác con ra viện ở đó sao có thể dưỡng thương?”
“Tiểu Khê, mẹ xin con, có thể cho chúng ta ở lại đây không? Mẹ có thể quét dọn nấu cơm cho con, không cần tiền công, chỉ cần con cho mẹ một chỗ ở là được. Tiểu Khê, mẹ cầu xin con.”
Nhà họ Chu xảy ra chuyện lớn như vậy, thực ra Lâm Khê đã biết từ lâu rồi.
Một tuần trước lúc Chu Lai Căn vừa bị tai nạn, Lương Triệu Thành đã nói chuyện này cho cô nghe.
Có điều nghe nói đội xây dựng sẽ phụ trách tiền thuốc thang cho Chu Lai Căn, Lâm Khê cũng không để ý đến chuyện này.
Tại sao cô phải quan tâm đến bọn họ?
Đừng nói cái gì mà người thân, ban đầu bọn họ có ý muốn lấy sạch cả nhà cô, chỉ cần cô hơi không cẩn thận một chút thì sẽ rơi vào kết cục bị người ta hại chết. Chỉ dựa vào điều này mà còn muốn cô quan tâm nhà bọn họ sống tốt hay không sao?
Cô cũng không phải thánh mẫu.
Cô từ chối một cách không hề cho bà ta cơ hội thương lượng, lạnh nhạt nói: “Không được, mẹ Trương, các người vốn không phải là người Tân An, nếu như bác Chu bị thương, bà cũng không đi làm được, tại sao các người không quay về thôn họ Chu? Tôi nghe nói đội xây dựng đã hứa sẽ phụ trách chi phí thuốc men của bác Chu.”
“Nếu như vậy, đợi ông ta ra viện rồi, cả nhà các người quay về thôn Chu gia. Chu Gia Lượng có thể ở nhà trọ mà đội xây dựng cung cấp, mỗi tháng gửi một phần tiền lương về thôn Chu gia, các người sống ở thôn Chu gia cũng sẽ rất tốt, tại sao nhất định phải ở lại Tân An chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-146.html.]
Trương Tú Mai không tưởng tượng nổi trợn mắt nhìn Lâm Khê.
Bà ta run rẩy cắn môi, ánh mắt đỏ bừng nói: “Tiểu Khê, bác con bị bệnh nằm trong bệnh viện. Mẹ và em trai em gái con ở trong căn nhà rách nát đến mức không thể rách nát hơn, ăn bữa trước thì có thể không còn bữa sau nữa, các loại học phí đều không nộp được, quần áo cũng chật rồi không thể mặc được nữa. Nhưng con lại ở trong căn nhà lớn, ăn ngon mặc đẹp, tìm người đến chuyên môn phục vụ con. Mẹ chỉ là xin con cho chúng ta một căn nhà để ở, vậy cũng không được sao?”
Lâm Khê hơi nhíu mày.
Cô nói: “Tình hình hiện giờ của các người cũng đâu phải do tôi tạo thành, tôi ăn cái gì mặc cái gì ở chỗ nào cũng không phải bà cho, tại sao tôi nhất định phải cho các người ở nhà, cung cấp cho các người ăn uống?”
“Là mẹ cho.”
Trương Tú Mai bỗng nhiên sụp đổ nói: “Là mẹ cho, tất cả đều là của mẹ cho. Lâm Khê, con tuyệt tình như vậy chắc chắn sẽ gặp báo ứng.”
Lâm Khê mím môi.
Cô tưởng rằng ý của Trương Tú Mai nói là: “Cô là do tôi sinh ra, vậy tất cả mọi thứ của cô đương nhiên là do tôi cho.” Thầm nghĩ nguyên chủ đúng là không tuyệt tình, sau đó bị các người hút sạch đến giọt m.á.u cũng không còn.
Chỉ là cô hoàn toàn không ngờ đến, ba ngày sau Trương Tú Mai lại đưa một đám người đến tìm.
Một đôi vợ chồng trung niên, một cô gái trẻ tuổi, bí thư ủy ban thôn Hạ Đông Điền, bà Ba, còn có vài vị bác, thím ở trong thôn.
Vẻ mặt Trương Tú Mai bi thương, bà ta không nhìn Lâm Khê, chỉ cúi người chào bí thư thôn và mọi người, rưng rưng nước mắt nói: “Bí thư Hạ, thím Ba, thím Lưu, chú Tư. Hôm nay tìm mọi người đến là vì có một chuyện cũ muốn nói với mọi người. Bởi vì chuyện này lớn và quan trọng nên muốn nhờ mọi người làm chứng giúp.”
Lâm Khê kinh ngạc nhìn dáng điệu này, rõ ràng Trương Tú Mai vẫn chưa nói gì nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy lạnh lẽo.
Trương Tú Mai từ đầu đến cuối đều không nhìn Lâm Khê.
Bà ta nói xong quay người kéo lấy cô gái trẻ tuổi kia về phía mọi người nói: “Bí thư Hạ, thím Ba, mọi người nhìn đây. Có phải cô gái này trông có chút giống mẹ chồng tôi, chính là mẹ của Vệ Đông không?”
Vệ Đông chính là tên của cha Lâm Khê.
Lâm Khê nghe thấy cái tên này còn có chút mờ mịt, bởi vì cô thực sự không nhớ rõ cha mình ở đây tên là gì.
Nhưng cô nhìn cô gái kia, nhịp tim vẫn đập mạnh hơn một chút.
Mọi người nghe Trương Tú Mai nói vậy vừa sững sờ vừa kinh ngạc, mọi ánh mắt đều dồn về phía cô gái kia.
Cô gái này rất trắng trẻo, tết hai b.í.m tóc đuôi sam, đôi mắt dài nhỏ hẹp, mặt tròn, chỉ là gương mặt có chút gồ ghề, nhưng trông cũng không rõ ràng lắm, nếu như không nhìn kỹ thì không thể nhìn ra được.
Trông cô ta có giống bà cụ Lâm hay không, thực ra mọi người cũng không nhớ rõ. Nhưng có một điều rất rõ ràng đó là bà cụ Lâm đúng là có một đôi mắt dài nhỏ hẹp. Còn có gương mặt, bà cụ Lâm đúng là có một gương mặt tròn.
Nhưng Lâm Khê không phải vậy.
Lâm Khê có một đôi mắt to rất xinh đẹp, gương mặt nhỏ hình trái tim, nhưng mắt của ông cụ Lâm và Lâm Vệ Đông cũng rất to. Hơn nữa sống chung với nhau lâu rồi cũng phải có chút tương tự. Mọi người luôn nói Lâm Khê giống Lâm Vệ Đông, trước nay chưa từng nghĩ đến điều khác.
“Hương à, con nói cho mọi người nghe, con sinh ra lúc nào, sinh ra ở chỗ nào.”
Trong sự kinh ngạc nghi ngờ của mọi người, Trương Tú Mai lên tiếng nói với cô gái kia.
Cô gái được gọi là ‘Hương’ cắn cắn môi, ánh mắt cũng hơi đỏ lên, nói nhỏ nhưng lại rất rõ ràng: “Con sinh ngày 22 tháng 5 năm 1970, ở trạm y tế thôn người nhà biên giới Vân Nam.”
Trương Tú Mai tiếp tục nói: “Sinh nhật của con bé cùng một ngày với Tiểu Khê, thực ra hai đứa là do cùng một y tá đỡ đẻ. Đêm hôm đó đứa con tôi sinh ra thực ra là Hương. Nhưng lúc đó không biết là do tôi không thích ứng được với khí hậu Vân Nam hay là do bị trúng khí độc. Lúc con bé Hương được sinh ra, toàn thân đều sưng phù lên. Bà y tá nói con bé như này sợ là sẽ không dễ nuôi. Cho dù là nuôi được mà chăm sóc không tốt thì trên mặt và trên cơ thể sẽ để lại sẹo.”
“Tôi nghe xong thực sự là lòng đau như cắt, tôi gả đến nhà họ Lâm mấy năm, khó khăn lắm mới có được một đứa con, thật sự không cam tâm rằng sẽ sinh ra một cái thai c.h.ế.t non. Cho dù là sống được thì trên mặt và trên cơ thể cũng sẽ có những vết sẹo đáng sợ như vậy, phải làm sao đây?”