Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 132
Cập nhật lúc: 2024-08-30 21:32:12
Lượt xem: 117
Lương Triệu Thành nhếch khóe miệng, nhưng anh biết cô thích nói như vậy, nên cứ để cô nói.
Anh nghĩ ngẫm rồi nói: “Lát nữa anh gọi điện thoại đặt một chỗ nghỉ dưỡng suối nước nóng, ở gần Mỹ viện, bên đó môi trường rất được.”
Lâm Khê ngây người, mặt lập tức đỏ bừng, nét vui mừng trong mắt không che giấu được.
“Thật hả?”
“Ừ.”
Anh hiểu cô, trước đây cô còn nói điều kiện chỗ này rất tốt, cũng không cần phải chuyển đi, mỗi ngày tới nhà họ Lương ăn cơm cũng không có gì, dù sao thì cũng là Tết nhất, mùa đông tuyết rơi lạnh lẽo đi đi đi lại cũng khổ sở, nhưng vừa nghe tới nghỉ dưỡng suối nước nóng liền lập tức động lòng, quên sạch lời nói lúc trước.
Anh giơ tay ôm cô.
Cảm giác trơn mịn mềm mại trên tay, trở thành sự so sánh rõ ràng với vết chai trên tay anh, mỗi lần sờ vào đều khiến người ta không khỏi dè dặt nhưng lại muốn dùng sức hơn nữa.
Cô nói không để bụng, nhưng anh cũng không nỡ để cô chịu chút ấm ức.
Những chuyện lùm xùm này, anh muốn tự mình xử lý sạch sẽ.
Tuy nhiên, anh giơ tay chạm vào bụng dưới của cô, hai người như vậy, tuy có sử dụng biện pháp phòng tránh nhưng rất khó nói sẽ không xảy ra sự cố.
Anh nói: “Nếu như có con thì chúng ta cứ sinh, em tiếp tục học, anh nuôi.”
Anh không hề muốn cô cứ mơ hồ mà có con, sau đó làm ra chuyện phá vỡ tình cảm của hai người.
Lâm Khê ngây ngẩn, đẩy tay anh ra, tức giận nói: “Anh đừng có mà dọa em, chúng ta đều sử dụng biện pháp phòng tránh.”
Anh nói: “Rất khó nói sẽ không xảy ra sự cố.”
Câu nói nghiêm túc này của anh thực sự khiến cô hơi hoảng sợ, suýt chút nữa buột miệng nói không phải anh sẽ làm chuyện gì đó chứ?
Nhưng anh tuyệt đối không phải người như vậy, cũng may không nói ra, cho dù là không dùng não suy nghĩ cũng không nên nói ra lời đó.
Cô nghiêm túc nói: “Anh dọa em rồi, sau này không phải kỳ an toàn, không có gấp đôi đảm bảo thì chúng ta vẫn nên khắc chế một chút đi.”
Anh “ừ” một tiếng.
Nói về nhà họ Lương.
Tôn Văn Anh lại đưa Trần Dã về nhà họ Lương.
Người nhà họ Lương thấy Trần Dã cũng rất cạn lời.
Nhưng Trần Dã liếc mắt, mặt khó đăm đăm, đừng nói là thím Thu, đến Lương Tuyết Đình cũng chẳng dám hé răng nửa lời.
Ai dám nói thằng nhóc hoang dã này?
Đá cháu ngoại của tham mưu trưởng Dung xuống sân tuyết, cách một lớp quần vải bông mà đánh cho chân sưng vù, không cần nói nửa câu bồi thường xin lỗi, còn khiến người nhà tham mưu trưởng Dung nói rõ ràng, lại còn đem tổ yến, thuốc thang qua đó dỗ về nhà, quan trọng là bị nó đánh mất hết mặt mũi!
Lương Tuyết Đình cũng biết được là hôm đó cậu chỉ khích đểu mình mấy câu cũng coi là khách sáo rồi!
Không lâu sau Trịnh Siêu quả nhiên đưa Quân Đình đến nhà.
Không chỉ hai người, cô út Trịnh Thanh Thanh của Quân Đình cũng tới, ánh mắt sáng lấp lánh.
Sáng nay Trịnh Thanh Thanh không có gặp Trần Dã, nhưng lúc này cô ấy tới đây, sau khi nghe nói Lâm Khê không có ở đây, ánh mắt luôn không rời Trần Dã, ánh mắt ngập tràn nhiệt tình, hiển nhiên đã nghe thấy gì đó rồi.
Quả nhiên một lát sau đợi Trịnh Siêu nói là đưa Trần Dã và Lương Vệ ra ngoài chơi, Tôn Văn Anh liền dặn dò: “Cậu giúp chị trông coi, đừng để đánh nhau nữa đấy.”
Trịnh Thanh Thanh lập tức lên tiếng: “Chị dâu, trước đó em nghe Quân Đình nói Quan Tiểu Sơn mắng vợ của anh Triệu Thành bị Tiểu Dã đánh, rốt cuộc là chuyện ra làm sao?”
Tôn Văn Anh giơ tay gõ vào đầu Trịnh Thanh Thanh, tức giận nói: “Em bao nhiêu tuổi rồi, trẻ con đánh nhau mà em cũng hóng hớt hả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-132.html.]
“Sao lại là hóng hớt?”
Trịnh Thanh Thanh “hừ” một tiếng, nói: “Tiểu Dã đi cùng anh em từ Tân An tới đây, anh em quá là hiểu thằng bé, làm gì có chuyện tùy tiện đánh người, nếu đã có thể đánh người thì chắc chắn có nguyên nhân.”
Đây là kiểu thiên vị gì chứ?
Cậu không phải là người tùy tiện đánh người, nếu đã đánh rồi thì kẻ bị đánh kia nhất định có gì đó sai trái!
Ôi, logic này giống hệt của Lâm Khê.
Người nhà họ Lương đều cạn lời.
Trịnh Thanh Thanh nói xong còn đẩy Trịnh Siêu.
Cô ấy muốn hỏi Trần Dã, nhưng cô ấy cũng biết mình mới quen cậu, với tính khí đó thì tự cô ấy hỏi thì người ta cũng chưa chắc bắt mồi.
Trịnh Siêu liếc nhìn cô ấy, nhưng vẫn nhìn về phía Trần Dã, hỏi cậu: “Tiểu Dã, rốt cuộc là chuyện thế nào?”
Lúc đó giọng nói Quan Tiểu Sơn chửi người không lớn, ngoại trừ Lương Vệ ở bên cạnh Trần Dã ra thì không có ai nghe thấy.
Trần Dã hừ một tiếng nói: “Não nó có vấn đề, em cho nó rửa não trên nền tuyết luôn.”
Mọi người:
Lương Vệ ở cạnh lên tiếng: “Là Quan Tiểu Sơn chửi thím hai cháu. Nhà họ không phải luôn muốn chị Hoa An cưới chú hai cháu sao? Nhưng chú hai cháu không chịu, cưới thím hai cháu rồi, nó nói với anh Tiểu Dã là nhà nó sớm muộn sẽ lấy dây thừng thắt cổ thím hai cháu.”
Mọi người:
Mọi người nghe vậy không khỏi sởn tóc gáy.
“Tiểu Vệ?” Tôn Văn Anh kinh ngạc nhìn cậu bé.
Lương Vệ nhún vai nói: “Lúc đó ánh mắt nó nhìn anh Tiểu Dã chính là ánh mắt muốn ăn thịt anh ấy, muốn thím hai c.h.ế.t đi.”
Sắc mặt Tôn Văn Anh phức tạp.
Cô ấy không hề thấy lạ lẫm với dáng vẻ này của con trai, trên thực tế hồi ở địa phương, con trai cô ấy vốn dĩ đã nghịch ngợm và tinh quái, về thành phố Bắc nửa năm nay, cũng ngoan ngoãn hơn rất nhiều, nhưng vẫn có cảm giác ủ ê, hiện tại cô ấy nhìn thấy trong mắt nó là dáng vẻ hoạt bát lanh lợi trước kia.
Trịnh Siêu nói: “Chị dâu cả, em đưa tụi nó đi chơi nhé, để sau em hỏi tụi nó.”
Tôn Văn Anh gật đầu.
Cô ấy nhìn theo bọn họ ra cửa, dường như có thể nhìn thấy trước tin đồn trong đại viện này sẽ là gì rồi.
Đợi mọi người đều đi hết, buổi chiều Lương Hằng Nghị về nhà đi vào phòng làm việc nói chuyện với tướng quân Lương một lát, rồi mới về phòng mình, Tôn Văn Anh hỏi anh ấy: “Bên chỗ nhà họ Dung và chỗ cha nói sao rồi anh?”
Buổi chiều Lương Hằng Nghị tới nhà họ Dung một chuyến.
Lương Hằng Nghị nói: “Quan Tiểu Sơn phủ nhận đã nói những lời đó, nói là chỉ hỏi một câu thằng bé có phải là đứa con ghẻ mà hồ ly tinh đưa đến không là thằng bé đã mất khống chế rồi, những thứ khác chắc chắn là thằng bé dạy Tiểu Vệ nói.”
Nói đến đây anh ấy nhíu mày, bởi vì bên nhà họ Dung đang khó chịu, anh ấy vừa qua, em gái tham mưu trưởng Dung liền lôi kéo nói Tiểu Sơn nhà bọn họ bị Trần Dã ngậm m.á.u phun người, nói chị em Lâm Khê nhân cách không đứng đắn, nói dối như Cuội, anh ấy cho Lương Vệ chơi với thằng bé đó thì sớm muộn cũng bị dạy hư.
Tham mưu trưởng Dung nói hai chị em đó tuyệt đối không đơn giản, không những mê hoặc Triệu Thành, dường như khiến anh hoàn toàn nghe lời, mới đến đại viện một ngày mà đã làm ầm ĩ ra chuyện như vậy, đánh cho nhà bọn họ trở tay không kịp, sợ là trong chớp mắt danh tiếng của Hoa An sẽ bị hủy hoại.
Hỏi anh ấy là nhà bọn họ thực sự thừa nhận cuộc hôn nhân này hay sao?
Ở nhà họ Dung, Lương Hằng Nghị đương nhiên không để lộ ra chuyện gì, chỉ nói y như lời cha anh ấy nói trước đó: “Chú hai với Hoa An chưa từng xác định hôn ước, nhưng giờ đã kết hôn là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi. Nhà cháu cân nhắc tới chuyện Hoa An là con gái, không nói năng gì với những lời đồn trong đại viện nửa năm về trước, nhưng chẳng ngờ sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, đến mức độ như hiện tại, nói thật cha cháu cũng rất buồn.”
“Chú Dung, tiền đồ của chú hai trong quân đội đã bị hủy, ngày xưa cha cháu cũng không trách cứ chú và Hoa An điều gì, còn muốn kết thông gia, nhưng kết quả hiện tại như vậy, thực sự là điều chú Dung muốn thấy sao? Hy vọng chú Dung nể tình tình bạn nhiều năm giữa chú và cha cháu, đừng khiến chuyện này thực sự đi tới bước không thể vãn hồi lại nữa.”
Chỉ có điều, ra khỏi nhà họ Dung, trong lòng anh ấy vẫn không thoải mái.
Điều này đương nhiên cũng là vì trong lòng anh ấy vốn có thành kiến với Lâm Khê.