Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 117
Cập nhật lúc: 2024-08-30 21:27:08
Lượt xem: 112
Lâm Khê nói như vậy Trần Dã lập tức muốn xông ra ngoài đuổi theo bọn họ đòi đồ về, nhưng lại bị Lương Triệu Thành giữ lại, nói: “Có độc gì chứ, đừng nghe chị em nói linh tinh.”
Trần Dã quay đầu nhìn chị cậu thì thấy Lâm Khê đang cười, hóa ra là đang trêu chọc cậu.
Trần Dã bị chọc trong chốc lát trở nên bức bối.
Cái này chỉ là một chuyện bên lề, còn về Diệp Mỹ Dung rốt cuộc chỉ là đơn thuần chán ghét cô, hay là có một mục đích khác, cũng không vội đi làm rõ sự việc ngay bây giờ, dù sao đã biết Diệp Mỹ Dung tìm đến Trương Tú Mai và Chu Lai Căn là được rồi.
Ngày hôm sau chính là hai chín tháng mười hai âm lịch, buổi chiều bọn họ lên tàu hỏa, phải ngồi khoảng hơn ba mươi tiếng, ngày mai đêm ba mươi Tết buổi chiều gần năm giờ mới đến nơi.
Hiện đang là thời gian của Lễ hội Xuân, trạm tàu hỏa người đông nghìn nghịt, trước đây Lâm Khê cũng đã nghe nói những năm trước kia tàu hỏa màu xanh lá cây (1) trong những ngày Lễ hội Xuân nghiêm trọng như thế nào, nhưng nghĩ kĩ thì đó chắc hẳn là sau giai đoạn cuối của giữa những năm chín mươi với số lượng ngày càng tăng của dân lao động nhập cư mới phát triển ngày càng nghiêm trọng như vậy. Nhưng mà nhìn vào phòng chờ của trạm tàu hỏa đều đầy ắp người thì cô mới biết bản thân nghĩ những điều quá đương nhiên rồi, lúc này đây người cũng không hề ít.
(1) Tàu hỏa màu xanh lá cây: Tàu chậm, ồn ào, không có điều kiện với màu xanh lá cây rừng và trang trí màu vàng chạy trên hệ thống đường sắt Trung Quốc từ những năm 1950, loại bỏ dần vào đầu thế kỷ 21
Bọn họ mang theo hai cái vali, Lương Triệu Thành kéo một cái, cái còn lại không cần Lâm Khê hoặc Trần Dã phải bận tâm, bởi vì cùng bọn họ đồng hành còn có một anh lính tại ngũ, tên là Trịnh Siêu.
Nhà Trịnh Siêu và nhà họ Lương sống trong cùng một khu quân sự, anh trai cậu ấy và Lương Triệu Thành là bạn bè cùng nhau chiến đấu từ khi còn nhỏ.
Tàu hỏa xanh lá cây toa giường mềm mỗi gian có bốn cái giường, nếu như ba người bọn họ ở phòng bốn người thì cần phải có thêm một người vào ở cùng, bản thân Lương Triệu Thành đương nhiên không tâm đến chuyện này, nhưng bởi vì Lâm Khê, vậy mà cũng bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn, cho nên anh trực tiếp mua luôn bốn vị trí giường nằm. Có điều thời gian Lễ hội Xuân như này mà lãng phí vé tàu quả thực là có lỗi quá rồi vì vậy anh để lại tấm vé tàu này cho Trịnh Siêu.
Trịnh Siêu vui vẻ đến nỗi mắt đều xanh cả lên, trực tiếp cùng người khác thay đổi ca trực, xin phép toàn bộ kỳ nghỉ hàng năm tích gọn từng chút một của mình, phối hợp với hành trình của Lương Triệu Thành và Lâm Khê, cùng đi cùng về.
Hành lý của cậu ấy cực kỳ nhẹ nhàng tiện lợi, nhìn hai cái vali to đùng của Lương Triệu Thành, đương nhiên phải đến kéo giúp rồi.
Không đơn giản chỉ là hành lý, ngoài ra người đi Lễ hội Xuân nhiều, Lương Triệu Thành sợ lúc chen lấn sẽ không bảo vệ được hai người họ, cho nên thuận tiện giao Tiểu Dã cho cậu ấy.
Vẻ mặt Trần Dã nhăn nhó, nói: “Em không cần người chăm sóc, tự em vẫn có thể đi!”
Lâm Khê vỗ vai cậu một cái: “Em rất lợi hại, ở nơi trống trải có lẽ ai cũng sẽ không làm gì được em, nhưng em nhìn những nơi đông nghịt người như này xem, em mới cao đến eo của người ta, lát nữa bắt đầu chen chúc, em bị chèn ép ở phía dưới, cái gì cũng không thấy, thở cũng không thở được, như vậy rất nguy hiểm.”
Sau đó không quên dạy dỗ cậu một lúc: “Vì vậy lúc nào chị cũng nói với em đừng bao giờ bỏ bữa sáng, em đã thấp hơn các bạn cùng tuổi rất nhiều rồi.”
Quá hiểm độc.
Tiểu Dã bực mình!
Đen mặt lại cả một đường đi cũng không để ý đến người phụ nữ này.
Mấy năm nay, chỉ có cậu làm người khác tức, không ai có thể làm cậu tức giận.
Chỉ là lần đầu tiên lúc Trịnh Siêu gặp Lâm Khê hình như có chút bất ngờ, biểu cảm có chút ngạc nhiên kỳ quái, trên đường đi cũng nhìn cô nhiều hơn. Lâm Khê nhận ra cậu ấy nhìn mình, nên lễ phép cười với cậu ấy, mặt Trịnh Siêu trong chốc lát đỏ bừng, suýt chút nữa cúi rạp người kính lễ.
Chỉ là sau đó cậy ấy cũng biết như này không hợp lý, nên trưng ra một gương mặt chững chàng, sau đó cũng không lén nhìn người ta nữa.
Có điều cậu ấy trưng ra một khuôn mặt căng thẳng nhưng trong lòng lại buồn rầu, cậu ấy thực sự không phải thấy chị dâu xinh đẹp mới lén nhìn chị ấy, chỉ bởi vì cậu ấy thấy cô nhìn trông quá giống một người bạn của mẹ cậu ấy nên mới nhìn nhiều hơn, nếu khiến anh Triệu Thành hiểu lầm thì cũng thật là!
Cậu ấy không có bậy bạ như thế!
Lâm Khê cảm thấy vị đồng chí này quá đáng yêu, cô quay đầu nhìn Lương Triệu Thành, trong lòng nghĩ, không biết lúc anh mới nhập ngũ, có phải sẽ có dáng vẻ như này hay không.
Người trong phòng chờ thật sự rất nhiều, nhưng tàu còn chưa có tới, lúc mọi người đứng hoặc ngồi chờ còn đỡ, nhưng đợi đến lúc làm thủ tục, mọi người đều đi đến cổng soát vé, lập tức chen chúc lên. Trịnh Siêu mang theo Tiểu Dã đi đến phía trước, Lương Triệu Thành che chở Lâm Khê ở phía sau, nhưng có người quá nhiều, người này chen người kia, bởi vì còn cả hành lý, nên thỉnh thoảng vẫn có người chen vào người Lâm Khê, cuối cùng Lương Triệu Thành kéo cô vào trong lồng n.g.ự.c mình rồi đi về phía trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-117.html.]
Người ra khỏi cổng soát vé đều đông nghìn nghịt hướng về phía sân ga, bọn họ có vé giường nằm, nên cũng không vội vàng, đi xuống cầu thang về phía chỗ dành cho hành khách mua vé giường nằm, người cũng càng ngày càng ít.
Chờ đi tới sân ga dành cho hành khách mua vé giường nằm, người đã không còn nhiều, cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.
Lương Triệu Thành hỏi Lâm Khê: “Có khó chịu chỗ nào hay không?”
Lâm Khê lắc đầu, cười nói: “Không có.”
Tuy rằng trong phòng rất chen chúc và ồn ào, nhưng thật ra cảm giác còn tốt.
Cảm giác còn rất mới lạ, cả những người trong phòng chờ nữa, tuy rằng quần áo mộc mạc cũ kỹ, nhưng sự chất phác và vui vẻ trên gương mặt của nhiều người đã khắc sâu trong ký ức cô. Trong một hoàn cảnh vừa đông đúc vừa ồn ào như vậy, nhưng trên mặt bọn họ lại đều hiện lên cảm giác vui sướng từ tâm phát ra, làm người nhìn cảm động.
Nghĩ vậy cô lấy ba lô trên lưng xuống, từ bên trong lấy ra một cái máy ảnh, là một cái máy ảnh cự ly hãng Phoenix, là cái mà cô mua lúc mới vừa xuyên qua không bao lâu.
Bởi vì trước kia cô có thói quen rảnh tay sẽ chụp lại mọi thứ, tới nơi này không có di động thật sự thực không quen, cho nên cô đã tiêu hơn hai trăm đồng tiền để mua cái máy ảnh này. Lúc ấy ở cửa hàng cũng có hãng Nikon và Canon mà cô quen thuộc, nhưng đều tương đối đắt, cái rẻ nhất cũng phải một ngàn đồng, lúc ấy cô còn nghèo, ít nhất thì tiền mặt cũng không nhiều lắm, hơn nữa còn rất nhiều thứ cần tiền, vậy nên suy đi tính lại, cuối cùng vẫn chọn một hãng máy ảnh trước giờ chưa từng nghe qua, dù sao chỉ cần có những công năng cơ bản mà cô muốn là đủ rồi.
Sau khi mua về cô còn tốn thời gian một ngày để học thao tác cơ bản, sau đó lại bớt chút thời gian để nghiên cứu làm thế nào để rửa ảnh, cũng may ở đây sinh hoạt nhàn nhã, cho dù là học cấp ba thì thời gian cũng giống như quay chậm, có thêm nhiều chuyện để làm thế này còn giúp cuộc sống của cô càng phong phú hơn.
“Đáng tiếc vừa rồi không chụp được ảnh ở trong phòng chờ.”
Cô quan sát bốn phía rồi chụp vài tấm, sau đó xoay người nói với anh.
Anh duỗi tay vỗ vai cô, không hề nói với cô rằng, nếu cô cứ không ngừng ấn chụp như vậy, một ngày chụp mấy chục tấm sẽ rất tốn phim, rất lãng phí.
Dù sao anh cũng nuôi nổi cô, bằng lòng chiều theo cô.
Vào trong tàu như biến thành một thế giới khác, không chỉ là một không gian đơn lẻ, mà trên mặt đất thế nhưng còn trải thảm. Tuy rằng bố trí xung quanh đối với Lâm Khê mà nói thì vẫn là có chút đơn giản, nhưng loại phong cách hoài cổ như thế này cô cũng rất thích, toàn bộ toa tàu cũng cực kỳ sạch sẽ, so với bên ngoài giống như hai thế giới.
Chờ tàu khởi hành, Trần Dã đi ra ngoài hành lang ngắm phong cảnh, Lâm Khê đi rửa tay.
Trịnh Siêu nhịn không được mà giải thích một chút với Lương Triệu Thành: “Anh à, hồi nãy lúc em vừa mới nhìn thấy chị dâu có chút ngoài ý muốn, chị ấy rất giống một người bạn của mẹ em.”
Tuyệt đối không phải vì cậu ấy thấy cô đẹp nên mới luôn nhìn cô.
Tuy rằng, cô đúng thật là rất đẹp.
Lương Triệu Thành không nghĩ tới cậu ấy sẽ giải thích như vậy với anh, nói: “Rất giống sao?”
“Dạ, em cũng không dám lừa anh, để tí nữa em cho anh xem ảnh chụp của người dì kia.”
Trịnh Siêu nói: “Không phải chỗ nào cũng giống, nhưng đường nét trên khuôn mặt rất giống. Cũng không phải là vấn đề gì to tát, tuy rằng cảm giác không giống nhau, nhưng em cảm thấy có lẽ là có quan hệ gì đó. Anh, chị dâu có người họ hàng thân thích nào ở Vân Nam không?”
Vân Nam.
Lương Triệu Thành vẫn luôn là một người tỉ mỉ, anh suy nghĩ rồi nói: “Nói không chừng là có, cậu kể cho tôi một chút về người dì kia của cậu đi.”
Hai người vừa mới nói vài câu, Lâm Khê đã trở về, Lương Triệu Thành nâng tay ra hiệu dừng nói.
Trịnh Siêu nhìn Lâm Khê, bộ dáng thong dong ban đầu lập tức co quắp lại.
Lâm Khê nhìn thấy, lại nhìn Lương Triệu Thành, nhớ đến bộ dáng nghiêm nghị khi lần đầu gặp của anh, thế nhưng có chút ảo não chưa từng thấy được bộ dáng lúc còn trẻ của anh.