Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 107
Cập nhật lúc: 2024-08-27 13:10:20
Lượt xem: 174
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau đó, vẫn ôm cô thật lâu.
Lâm Khê suýt chút nữa ngủ trong mơ màng, chỉ là những động tác nhỏ nhặt từ đôi tay của phiền nên tỉnh dậy.
Lâm Khê nhột đến chịu nổi nữa, nhưng cô sức ngăn cản , đột nhiên cô nghĩ đến thím Ngô, : "Anh nhanh xuống ăn cơm ."
Lương Triệu Thành siết c.h.ặ.t t.a.y , ở tai của cô : "Em ôm em ngủ ?"
Đây là câu trả lời cho những lời cô đó?
Đột nhiên Lâm Khê nghĩ đến một chuyện, cô luôn kiềm chế sự lạnh nhạt , nhưng thật đối xử với cô . Tuy rằng thường ngày luôn bày vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng chỉ cần cô những điều cô , sẽ luôn âm thầm cho cô.
Hiện tại, ngay cả những lời nũng nửa thật nửa giả ở giường cũng thực hiện, ngay cả cô cũng thể nào tưởng tượng , việc khó thể nhất cũng cho cô, nếu cô tự , chắc sẽ mang đá đập lên chân .
Chỉ cần nghĩ như , trong lòng của cô lóe lên sự vui mừng ngọt ngào, tâm trạng khó chịu bởi vì phiền khi ngủ vì quá mệt mỏi của cô cũng thoải mái hơn một chút.
Cô xoay đối mặt với , đưa bàn tay mềm mại sờ lên : "Trước lúc ban ngày khi đang ở bên ngoài chỉ cần em hôn một cái thì sẽ răn dạy ? Bây giờ như , những đạo lý từng răn dạy em đều là giả bộ ?"
Giọng nhỏ và khàn khàn, nhưng đầy sự ngây thơ và ngọt ngào khiến cho trái tim của bất kỳ ai thấy đều thể tan vỡ.
Lương Triệu Thành nở một nụ thật nhẹ nhàng.
Hai chuyện thể giống ?
cũng giải thích bất cứ điều gì.
Chờ đến khi xuống cũng gần một tiếng đồng hồ .
Bây giờ, Lâm Khê một chút sức lực cũng , cô chỉ ngủ, đương nhiên cho dù cô cũng cách nào xuống với dáng vẻ như thế .
Lương Triệu Thành chờ cô ngủ mới dậy mặc quần áo.
chờ đến khi mặc quần áo xong, đầu thì thấy cô đang mở mắt , qua thì cô hoảng hốt nhắm mắt , lông mi giống như lông chim đang run rẩy, tôn lên làn da trắng nõn nhiễm hồng của cô, vô cùng tội nghiệp và đáng yêu.
Khi chuyện gì thì cái gì cô cũng dám , nhưng chỉ cần một động tác của thôi thì cô sợ thành như .
Trong lòng một mảnh mềm mại, qua và hỏi cô: "Đói ? Anh xuống lấy vài thứ lên cho em ăn?"
Lâm Khê quấn chăn, nhắm mắt lắc đầu.
Anh dùng ngón tay cái xoa xoa gò má của cô, thích xoa mặt cô như thế , nhưng tay nhiều vết chai, mỗi xoa đều khiến cô ngứa đau.
Cô vui nên "ai ui" một tiếng đầu trong chăn, khuôn mặt cũng chôn vùi ở trong chăn.
Anh nhân tiện : "Anh xuống , em cứ ngủ thêm một lúc nữa , một lát nữa sẽ lên với em."
Lâm Khê lên tiếng trả lời, cúi đầu hôn lên trán cô, lúc mới dậy ngoài.
Anh lên cửa thì Lâm Khê mở mắt , dáng thẳng tắp của . Lúc mặc một cái áo sơ mi còn bày dáng vẻ lạnh lùng cấm dục, lạ đến gần, khác với bộ dáng nhiệt tình khi ôm hôn cô lúc nảy, tương phản mãnh liệt nhưng vô cùng phù hợp. Lâm Khê thầm nghĩ, cô thật sự thích .
Lâm Khê lén như , nhưng cô ngờ lúc tới cửa thì đột nhiên đầu .
Lâm Khê chợt nhắm hai mắt , Lương Triệu Thành nở nụ , mới kéo cửa ngoài.
Lương Triệu Thành xuống nhà.
Trên bàn còn dọn cơm , bếp thì thấy thím Ngô đang nấu cái gì đó.
Thím Ngô thấy tiếng động nên đầu , Lương Triệu Thành thêm hai : "Cậu ăn cơm ? Lâm Khê xuống ăn cùng ?"
Lương Triệu Thành thẳng: "Em còn đang ngủ, để em nghỉ ngơi thêm một chút, chúng cứ ăn , lát nữa cháu sẽ mang thức ăn lên cho em ."
Từ xưa đến nay luôn là một cứng nhắc và rập khuôn, nhưng khi chuyện sẽ bao giờ che giấu bất kỳ điều gì.
Thím Ngô sửng sốt một chút, lập tức vui vẻ mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-107.html.]
Thật lúc khi bà ở ngoài cửa cái gì đó , nhưng bà cũng chỉ nghĩ đơn giản là hai khá thiết, ai sự thiết mật đến gần một tiếng. Tất nhiên đây thiết bình thường, lúc bà còn như thì càng thêm chắc chắn.
Bà : " nấu một ít nước đường, là món tàu hũ nước đường mà Lâm Khê thích, nếu một lát nữa con bé ăn ngon miệng thì chỉ cần cho con bé ăn một ít tàu hũ nước đường là ."
Lương Triệu Thành : "Được."
Lương Triệu Thành giúp thím Ngô bưng đồ ăn bàn, bày thức ăn, thím Ngô cẩn thận hỏi Lương Triệu Thành: "Cậu Lương, Tiểu Khê năm con bé sẽ học đại học ở nơi khác, học đại học sẽ đến vài năm , trong nhà cháu thúc giục hai mau con ?"
Lương Triệu Thành một chút, : "Không , thím đừng lo."
Thím Ngô thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện bà từng hỏi Lâm Khê, Lâm Khê cũng xem trọng chuyện , tim phổi " sinh, thế nào cũng chờ cháu học xong đại học ". học đại học mất đến bốn năm, hơn nữa bây giờ cô còn đang học lớp mười hai, cái chớp mắt chớp một cái là năm năm. Tuy Lâm Khê còn nhỏ, nhưng tuổi của Lương cũng còn nhỏ nữa.
khi chuyện với Lâm Khê thì cô quan tâm đến, cô cũng là như . Trước thím Ngô cảm thấy đứa nhỏ Lâm Khê quá nhẹ , tâm tư quá nặng, nhưng bây giờ đột nhiên cô trở thành một tim phổi như . Lại dáng vẻ của Lương, tuy rằng Lương ngày thường nghiêm túc, qua dọa , nhưng thím Ngô ngày ngày ở nhà họ Lâm, hai họ sớm chiều ở chung với , tuy rằng Lâm Khê luôn Lương Triệu Thành lạnh nhạt như thế như thế . thực tế, thím Ngô tận mắt thấy Lương Triệu Thành đối với cô bao nhiêu cưng chiều dung túng, bà từng thấy đàn ông nào cưng chiều vợ như .
Tất nhiên là ở trong mắt bà , Tiểu Khê xinh nhiều yêu thương, Lương thích cô thương cô cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Tiểu Khê coi trọng chuyện con cái, chuyện kéo dài một là kéo đến năm năm, khiến thím Ngô lo lắng.
Bà nghĩ nghĩ thì cảm thấy Lâm Khê chắc chắn Lương Triệu Thành hư .
Vì , bà suy nghĩ một chút : "Cậu Lương , lên đại học thì nhất định thể con? Chuyện thể, cũng lớn tuổi thi nhiều năm mới đại học, chẳng lẽ còn cho họ sinh con ?"
Lương Triệu Thành dịu dàng : "Không nhất định, nhưng việc thuận theo tự nhiên là , đừng để Tiểu Khê chịu áp lực gì."
"Ôi trời, cũng đừng quá nuông chiều con bé."
Trong lòng thím Ngô vui vẻ, nhưng ngoài miệng bà vẫn : "Nếu , nếu như học đại học vẫn thể con, thì con sớm cũng , dù tuổi của cũng còn nhỏ nữa. Nếu thời gian để trông con, sẽ giúp , Tiểu Khê cô sẽ học đại học ở thành phố Hoa ? Dù cháu trai cũng lớn, thể đến thành phố Hoa để trông đứa trẻ cho , cũng xa lắm."
Trong lòng của Lương Triệu Thành buồn phiền.
Lớn tuổi là vấn đề.
mỗi bà tới chuyện của và Lâm Khê đều đến chuyện tuổi tác, chuyện khiến cảm thấy đau tim.
thím Ngô cũng chỉ là lòng , vẫn mỉm thêm một nữa, : "Được."
Buổi chiều, Lâm Khê đang sửa mấy bộ quần áo bảng vẽ.
Lương Triệu Thành một lúc : "Em thích những việc như thế ? Nếu thì em chỉ cần chờ đến khi em thành kỳ thi tuyển sinh đại học, mở một phòng việc?"
Chủ yếu là tìm một việc gì đó để cho cô .
Hơn nữa, cũng thích cô liên quan quá nhiều đến Hạ Hướng Viễn, mỗi họ tiếp xúc với là một tim cảm thấy đau.
Lâm Khê ngước mắt lên , : "Cũng tạm, nhưng phòng việc thì thôi, còn bằng mở một phòng tranh. Em những việc là vì ép buộc, em chỉ mặc quần áo mà thôi, hai cái em dự định khi thành phố Bắc sẽ mặc, thành phố Bắc đang lạnh ?"
Quần áo ở trong trung tâm mua sắm cũng là , nhưng chọn tới chọn lui nhiều kiểu dáng đơn giản đó, cô vẫn nhịn tự thiết kế .
Mười ngày nữa là đến tết âm lịch, hai bàn xong chuyện đến thành phố Bắc để mừng năm mới.
Thời tiết ở thành phố Tân An cũng quá lạnh, bây giờ cũng hai mươi độ, vì quần áo bình thường mặc hàng ngày cũng . thể bên thành phố Bắc tuyết rơi, cô thực sự mặc loại áo khoác ngoài nặng nề và áo khoác bông cả một ngày, mặc dù mặc cũng ấm áp, khi cũng phong vị, nhưng khi mặc lúc bình thường thì vẫn còn quá cồng kềnh.
"Hoàn thành."
Cuối cùng cô từ đầu đến cuối một nữa, Lâm Khê ném bút chì : "Hôm nay em sẽ mang nó đến cho thím Hà nhờ thím gấp giúp em."
Thím Hà là thợ may ở trong thôn, tay nghề , chỉ cần Lâm Khê cho bà bản vẽ, cô chỉ cần khoa tay múa chân vài cái thì bà thể hiểu ý của cô.
bây giờ bà vẫn đang việc trong nhà máy của Hạ Hướng Viễn, Hạ Hướng Viễn cho bà mức lương cao, bà sớm nhận công việc riêng tư từ lâu .
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lương Triệu Thành mấy vui vẻ.
Lương Triệu Thành "ừ" một tiếng.