Lời khen của Lâm An An khiến nụ mặt Sở Minh Chu càng thêm rạng rỡ, nụ như ánh nắng mùa xuân xuyên qua mây mù, ấm áp và thật .
“Răng thật đều.”
“Ừm?”
Hàm răng của Sở Minh Chu trắng sáng ngay ngắn, mỗi khi để lộ thì càng thêm phần duyên dáng.
Lâm An An bước lên, chỉnh cổ áo cho , còn vỗ vỗ n.g.ự.c :
“Đẹp, lắm, cứ mặc . Mai là thứ bảy, cũng nghỉ.”
“Ừ, sáng mai đón bà cô.”
“Vâng, chỉ là… cái phòng ...”
Thực mỗi gian phòng đều giường đất khá rộng, chen chúc một chút cũng . dù bà cô cũng là trưởng bối, lễ nghi chu .
Sở Minh Chu xoa đầu cô:
“Bên cạnh chính sảnh còn một phòng nữa, lát nữa với Lan dọn dẹp .”
“Ể?”
Từ đến giờ Lâm An An vẫn nghĩ đó là phòng chứa đồ, ở . Hóa ở ? Thế mà cái tên còn phòng đủ?
Nghĩ thông suốt , cô nhịn bật .
Rõ ràng là cố ý cô ở chung phòng với !
Sở Minh Chu thấy mặt cô đỏ ửng thì cũng hiểu cô đang nghĩ gì. Anh khẽ khàng kéo cô gần, thở phảng phất hương thơm ngọt dịu, khiến chỉ chìm trong đó.
“Bộ quần áo , thích.”
“Thích ? Vậy em sẽ thêm cho .”
“Không cần, bình thường cũng ít dùng. Em cứ nghỉ ngơi là .”
lúc , từ bếp truyền đến tiếng bát đũa va chạm cùng giọng của Lâm Tử Hoài và Sở Minh Lan.
Lâm An An khẽ nhíu mày, trong lòng vẫn còn khúc mắc chuyện Tử Hoài.
Sở Minh Chu dịu giọng:
“Thằng bé Tử Hoài còn nhỏ, em cần chấp nhặt. Sau cứ từ từ dạy dỗ là .”
Lâm An An phì :
“Dạy? Dạy chó đấy ?”
Sở Minh Chu thoáng sững , cũng bật theo.
“Anh, chị dâu, cơm sắp xong . Hai thu dọn chuẩn ăn thôi!” – giọng Sở Minh Lan từ trong bếp vang .
“Được .” – Lâm An An đáp, khẽ đẩy Sở Minh Chu .
Khi cơm nước dọn lên, bàn. Lâm Tử Hoài vẫn cúi đầu, tâm trạng sa sút, chỉ chào khẽ Sở Minh Chu im lặng.
Ngược , Sở Minh Lan thì tươi rói:
“Anh, chị dâu, món thịt ba chỉ kho cải khô hôm nay là em mới học, hai nếm thử xem ngon .”
Lâm An An mỉm gật đầu:
“Vất vả cho em , thôi thấy ngon !”
Mọi bắt đầu ăn cơm. Không khí bàn nặng nề vì vẻ mặt nặng trĩu của Tử Hoài, ai nấy đều thấy như hòn đá đè trong lòng.
Ăn xong, Lâm Tử Hoài cứ tới lui trong nhà, khiến Lâm An An nhức cả đầu.
Sở Minh Châu liền gọi ngoài chuyện, Lâm An An thì chẳng buồn để ý, bèn về phòng sắp xếp bản thảo.
Mấy hôm nay nhiều chuyện, bây giờ yên tĩnh xuống bàn việc, cô thấy thật dễ chịu. Chữ nghĩa từng dòng tuôn , ý tưởng cũng nối tiếp .
Bất chợt, giọng Sở Minh Chu cắt ngang:
“Đến ngâm chân nào.”
Anh bưng một chậu nước ấm bước , lúc hơn 9 giờ tối. Anh thuận tay dời ghế, xuống chuẩn cởi giày cho cô.
Lâm An An hoảng hốt:
“Ấy , cần , để em tự ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-thap-nien-70-den-tay-bac-nam-nhan-cung-ran-do-mat/chuong-83-co-chut-bat-ngo.html.]
“Ngồi yên.”
Cô từng nghĩ trong đời sẽ một đàn ông rửa chân cho . Hành động ... quả thật quá mức mật, như thể họ bỏ qua giai đoạn yêu đương mà thẳng cảnh vợ chồng lâu năm.
Khi Sở Minh Chu nhẹ nhàng tháo giày tất, đôi bàn chân trắng nõn nhỏ nhắn lộ , ánh mắt khẽ dừng . Ngón tay thử nhiệt độ nước, từ tốn nâng chân cô thả .
Cảm giác mềm mại mịn màng ngón tay khiến khó kìm . Môi mím chặt, nhưng trong lòng sóng ngầm cuộn xiết.
Lâm An An nhận sự khác thường, đỏ mặt, lúng túng co chân :
“Sao thế?”
“Không gì.” – Anh cúi đầu, kiên nhẫn xoa bóp bàn chân nhỏ bé, trong mắt là đau lòng vì cô vất vả mấy ngày nay.
Lâm An An thì cứng đờ cả , ngượng ngùng đến mức “chết quách cho xong”.
Cô bối rối :
“Cảm ơn nhé...”
Anh ngẩng lên, ánh mắt dịu dàng:
“Chúng là vợ chồng, cần khách sáo. Gần đây em mệt .”
Cô đỏ bừng mặt, phồng má, gì thêm, đành nhắm mắt coi như buông xuôi:
“Chị em phúc, thì hưởng thôi!”
Khi ngâm xong, cẩn thận lau khô chân, bế cô đặt lên giường.
“Được , em nghỉ sớm .” – Anh mang chậu nước ngoài.
Lâm An An gật đầu lia lịa. Đợi khỏi, cô vội chui chăn, đỏ bừng mặt thì thầm:
“Xấu hổ c.h.ế.t mất!”
Nằm một lúc, cô kéo chăn xuống , thở dài:
“Thân hình ... gầy phẳng, chẳng gì hấp dẫn! là quyến rũ cũng cửa...”
Nghĩ đến đó, cô cắn môi, tự nhủ dưỡng cho cơ thể hơn.
Khi Sở Minh Chu trở , cô giả vờ trò chuyện vài câu ngủ mất.
Anh bất đắc dĩ , vốn ôm ngủ, ai ngờ cô như chim cút co ro tránh , khiến cả đêm chẳng ngủ nổi.
Sáng hôm .
Có lẽ nhờ tối qua ngâm chân nên Lâm An An tràn đầy sức sống. Vươn vai một cái, sang thấy ánh mắt đầy oán trách của Sở Minh Chu.
“Ơ, đón bà cô ? Sao còn ở đây?”
Anh mím môi, chợt lao đến ôm chặt cô:
“Anh chuyện .”
Cô kịp phản ứng thì môi chiếm lấy, nụ hôn mang theo chút giận dỗi, khiến đầu óc cô choáng váng.
“Cắn... cắn đau em !”
Anh nhanh chóng buông , đưa một chiếc hộp nhỏ:
“An An, chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Cô tròn mắt ngơ ngác, cảm động hoài nghi.
“Đây... là quà sinh nhật cho em?”
“Ừ.”
Mắt cô ươn ướt, khung cảnh mắt mờ , quá đỗi thực. Đây là đầu tiên trong hai kiếp cô tặng quà sinh nhật, thật sự bất ngờ.
Cô nghịch ngợm véo n.g.ự.c một cái, thấy giật thì bật , nhanh tay giật lấy hộp quà mở .
“Đồng hồ?”
Khóe môi cong lên, khẽ gật:
“Nhờ đồng đội mang về, vốn định tặng em, trùng ngày sinh nhật.”
“Em thích.”
Đồng hồ là món xa xỉ ở thập niên 70, thì nó là món đắt nhất. Anh đúng là nỡ chi vì cô.