Mỹ nhân thập niên 70 đến Tây Bắc, nam nhân cứng rắn "đỏ mặt" - Chương 64: Đã thỏa thuận

Cập nhật lúc: 2025-08-27 07:15:14
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Tử Hoài định mở miệng, Lâm An An nhẹ nhàng ấn xuống.

Lâm An An mím môi, từ chối thẳng thừng, chỉ vẻ do dự.

Hứa Đoàn trưởng thấy thái độ của cô chút mềm mỏng, liền bổ sung: "Lục Thanh, đồng chí về hình phạt dành cho Tô Dao và mấy ."

Lục Thanh gật đầu: "Do tính chất bất ngờ và nghiêm trọng của sự việc , lập tức đưa hình phạt tương ứng với họ. Trong đó, hai đồng chí giữ vai trò kích động, Tô Dao và Phan Quốc Hà, sẽ phê bình giáo dục nghiêm khắc, trừ thưởng thành tích, hủy bỏ quyền xét khen thưởng và thăng cấp, đồng thời kỷ luật cảnh cáo một ! Hội diễn văn nghệ cũng sẽ hủy bỏ tư cách tham gia của họ, nếu tái phạm sẽ Tổ chức Đảng khai trừ."

Lâm An An và Lâm Tử Hoài những biện pháp xử phạt mà Lục Thanh , trong lòng đều khẽ rùng .

Họ ngờ Lục Thanh xử lý mạnh tay đến , xem quả thật coi trọng cảm nhận của họ, cũng nhận thức sự nghiêm trọng của vấn đề.

Người đến mức , nếu Lâm An An còn từ chối nữa thì thật sự phép.

"Đồng chí Lâm, hiện tại hình phạt là như , thái độ nhận của họ , cũng sai ."

Ánh mắt Lục Thanh vẫn còn vẻ mong chờ, nhưng Hứa Đoàn trưởng lên tiếng , tiếp lời nữa, nếu sẽ vẻ quá dồn ép.

Lâm Tử Hoài vốn bụng đầy oán giận, giờ phút cũng tan biến gần hết, Lâm An An một cái, hiệu cô đưa quyết định.

"Được, chuyện coi như qua, hội diễn văn nghệ cuối năm chúng đồng ý tham gia." Lâm An An đáp lời.

"Vậy đồng chí Lâm cô hãy suy nghĩ .................. Cô gì cơ?" Hứa Đoàn trưởng gần như theo bản năng mở miệng, còn định khuyên thêm, ngờ Lâm An An đồng ý nhanh chóng đến .

Biểu cảm mặt Lục Thanh cũng đờ một chút, đó toe toét, vui mừng khôn xiết: "Được, thật sự quá !"

Hứa Đoàn trưởng liếc Lâm An An, thấy cô gái nhỏ chuyện như thường, hề chút miễn cưỡng nào, lúc mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Nói thật, Hứa Đoàn trưởng đối với cô gái Lâm An An hề hài lòng cho lắm, ngay từ đầu gặp mặt cảm thấy cô sẽ vướng bận Sở Minh Chu.

Trong lòng ông, Sở Minh Chu đủ khổ , nếu thêm một phụ nữ như , đó là yêu mà là hại!

Lâm An An tiếng nước ngoài, còn giúp Sở Minh Chu nhiều, thì điều đó cũng chỉ khiến Hứa Đoàn trưởng đổi suy nghĩ một chút.

chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi , chuyện của Lâm An An liên tục ông kể, đặc biệt là sự đổi của Sở Minh Chu, quả thực là thể thấy rõ ràng.

Cho đến khi chuyện của đoàn văn công, cô gái nhỏ ốm yếu đó đa tài đa nghệ, chỉ ngoại ngữ mà còn là thiên tài âm nhạc.....................

Bị gây khó dễ cũng hề sợ hãi, thà tham gia hội diễn văn nghệ cũng giành lấy một , khí phách.

Hứa Đoàn trưởng bắt đầu cảm thấy, cô gái lẽ hề yếu đuối vô dụng như ông vẫn nghĩ ban đầu, trái còn sự bướng bỉnh và kiên định của riêng , và cả những tài năng ngờ tới.

"Đồng chí Lâm, các đồng chí thể đồng ý tham gia hội diễn văn nghệ , thật sự là giúp một việc lớn . xin mặt bộ đoàn văn công cảm ơn các đồng chí. tin rằng, sự tham gia của các đồng chí, buổi biểu diễn nhất định sẽ vô cùng đặc sắc."

"Đồng chí Lục, đừng khách sáo nữa. Anh cứ yên tâm, quyết định tham gia thì chúng nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Cách xưng hô của Lâm An An với Lục Thanh trở về như cũ, còn xa lạ mà gọi là Lục Chính ủy nữa.

Lục Thanh vội vàng gật đầu: "Đó là điều đương nhiên, chuyện , đều sẽ rút kinh nghiệm, nhất định sẽ hòa thuận với thôi. À , hội diễn văn nghệ ngày hai mươi lăm tháng Chạp, tức là tám ngày nữa, các đồng chí nhanh chóng đến đoàn văn công tập luyện."

Lâm An An đồng ý: "Được ạ, Tử Hoài sáng mai thể qua đó. Cháu sáng mai đến đại đội y tế một chuyến, chiều sẽ qua."

"Được, thành vấn đề."

Sở Minh Chu đợi đến khi họ chuyện đấy, lúc mới lên tiếng: "Lục Chính ủy, nếu việc gì, thì đích đến xem họ tập luyện ."

Khóe mắt Lục Thanh giật giật, đối diện với ánh mắt thăm thẳm của Sở Minh Chu, đành nuốt những lời xuống: "Ừm, nên thôi."

Sau bữa cơm, khách sáo tiễn hai .

Lâm Tử Hoài vốn nghĩ chuyện đoàn văn công hỏng bét, ăn cơm xong là về đơn vị .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-thap-nien-70-den-tay-bac-nam-nhan-cung-ran-do-mat/chuong-64-da-thoa-thuan.html.]

Không ngờ chuyện xoay chuyển, cứ thế vui vẻ giữ ư?

"Anh Tử Hoài, ở cùng em , giường đất của em ấm lắm, chăn đệm đều là mới trải đó..."

Sở Minh Vũ những xa lánh , mà còn mong chờ mời đến phòng ở cùng, dỗ dành kể chuyện cho .

"Được thôi ~ rửa bát ."

Người vui, cái tính lười biếng cũng biến mất, Lâm Tử Hoài lon ton tranh rửa bát.

Sở Minh Chu xác nhận Lâm An An , xoa xoa thái dương, nghỉ ngơi một lát ghế .

Lâm An An lẽ chuyện của Lục Thanh, trong lòng luôn nặng trĩu, hề chút buồn ngủ nào.

Anh ngủ ở đó, cô liền bên cạnh sách.

Đợi nghỉ ngơi đủ đến đơn vị, cô bắt đầu may quần áo.

Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ rải khắp căn phòng, Lâm An An bàn, thần sắc nghiêm túc, kim chỉ trong tay linh hoạt luồn lách giữa các lớp vải.

Sở Minh Chu cao, may áo khoác dài cho phiền phức hơn nhiều so với may áo bông cho trẻ con.

Đây đầu Lâm An An may quần áo cho , bên trong cũng chứa đựng tâm ý đặc biệt, nên cô vô cùng cẩn thận.

Thời gian lặng lẽ trôi qua đầu ngón tay cô, từ lúc nào, trời dần tối.

Lâm An An đặt kim chỉ xuống, vươn vai một cái, bộ quần áo thành quá nửa, trong lòng tràn ngập cảm giác thành tựu.

"Chị ơi, em ăn cơm ở nhà , em tìm Đồng Đồng, giờ chắc cô tan , em dẫn cô ăn món ngon!"

Lâm Tử Hoài tắm xong, bộ quần áo sạch sẽ, cả sảng khoái, tươi tắn trai.

Ngoại hình thì , nhưng lời khiến Lâm An An phiền lòng.

Lâm An An sắc mặt chút khó coi, cất bộ quần áo và nguyên liệu tay , cẩn thận cân nhắc lời .

"Tử Hoài, ăn cơm xong cùng đến nông trường quân đội, khiêng ít đồ."

Sở Minh Chu về, mở miệng cô một bước.

Lâm Tử Hoài nhíu mày khó xử..................

"Anh rể, em sắp ngoài mà."

Sở Minh Chu để ý, nhấn mạnh: "Đều là đồ dùng để ăn Tết, mấy ngày tới sẽ khá bận, chị của em khiêng nổi ."

Lâm Tử Hoài Lâm An An, mím môi.

"Tử Hoài, em ngoan, tiên giúp rể em lấy đồ, coi như là giúp chị ."

Lâm An An khẽ ho một tiếng, vỗ vỗ ngực: "Bên Đồng Đồng cũng tan sớm như , hơn nữa, cô mới hai ngày thôi, em thể cả ngày chỉ nghĩ đến việc dẫn cô chơi . Lỡ mà lỡ việc của cô , thì đó là vấn đề của em đấy."

"À? Em đợi cô tan mới dẫn ăn, thế cũng lỡ việc của cô ?"

"Chắc chắn , vả hai đứa hẹn ."

Lâm Tử Hoài gãi đầu, thấy cũng : "Được, một lát em sẽ cùng rể khiêng đồ."

Lâm An An và Sở Minh Chu , đều hiểu ý đối phương.

Lâm An An ngờ thông minh đến , thế là cô khỏi cần giải thích gì nữa.

Loading...