Lâm An An và Lâm , hai đều rõ vì Thím Vương chạy.
cũng chút nghi hoặc.
Cuối cùng Lâm An An đối diện với ánh mắt của Sở Minh Chu…
Có vài chuyện lập tức hiểu .
Người đàn ông thật thông minh!
Không từ lúc nào, dùng chiêu đánh rắn động cỏ, chỉ mất lòng, mà còn đưa một lời cảnh cáo lớn.
Phóng viên Trần lộ mặt, mối quan hệ giữa và Lâm An An gần như phơi bày rõ ràng. Trong đại viện quân khu là gia đình quân nhân, chỉ cần đợi thêm hai ngày, ai cũng sẽ phận của phóng viên Trần, cũng sẽ rõ nguyên nhân thực sự của sự việc.
Còn bây giờ, chỉ cần Sở Minh Chu ở đây, bất cứ ai cũng dám thêm nửa lời bàn tán về Lâm An An và phóng viên Trần.
Anh chỉ định dẫn theo Vương Hổ, chính là để răn đe cái miệng lắm chuyện của Thím Vương , chỉ bà hiểu rõ sự sai lầm trong hành động của , mà còn là một lời cảnh cáo!
Để bà hiểu rõ, chỉ cần Sở Minh Chu bằng lòng, thì chuyện thể bỏ qua, vì nể mặt Vương Hổ.
Nếu Sở Minh Chu bằng lòng, thì xử lý chỉ một Thím Vương , mà còn thể liên lụy đến Vương Hổ.
Một hành động nhỏ, nhưng các chi tiết nối tiếp .
Sao Thím Vương sợ ?
Lâm An An khẽ bật , ánh mắt Sở Minh Chu mang theo vẻ ‘thích thú’.
“Cô, doanh trưởng Sở, đồng chí Lâm, chúng sẽ liên hệ , bảo trọng.”
“Chào tạm biệt.”
Lịch sự tiễn phóng viên Trần .
Buổi tối bàn ăn, Lâm cũng Sở Minh Chu dỗ dành nguôi giận.
Biết tin vợ chồng Đới Lệ Hoa sẽ đến xin , Lâm chút ngượng nghịu cũng đồng ý, “Minh Chu, là nể mặt con đó!”
“Vâng, họ đều là đồng chí , nhanh thể rõ ràng sai của . Mẹ thể phê bình, đối với họ là chuyện .”
Khóe môi Lâm An An thể nén nổi nụ .
Cô cảm thấy Sở Minh Chu thật thú vị, mang khuôn mặt nghiêm túc nhất, mà cũng lời nịnh bợ ?
Xem Lâm vui vẻ đến mức nào, những hết giận, mà khẩu vị cũng hơn, ăn liền ba bát cơm!
“Tử Hoài sáng mai đến , chúng cùng đón, để An An ở nhà trông nhà.”
“Vâng.”
“Còn nữa… bạn của con nếu thật sự đến xin , thì cũng buổi tối, ban ngày thời gian .”
“Được.”
Lâm An An nhiều, tự suy nghĩ về chuyện của Lâm Tử Hoài , chủ yếu là vấn đề binh chủng.
Lâm Tử Hoài sinh còn trai hơn cả Lâm An An, ừm...
Chính là , dân gian gọi là tiểu bạch kiểm.
Cậu chỉ khuôn mặt , vóc dáng còn cao, da trắng trẻo, dáng gầy, nếu đặt tương lai, chắc chắn sẽ là kiểu mỹ nam như minh tinh.
giờ là thập niên 70, kiểu như thì một chút cũng ưa chuộng, thậm chí còn ghét bỏ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-thap-nien-70-den-tay-bac-nam-nhan-cung-ran-do-mat/chuong-18-xuat-hien-truoc-thoi-han.html.]
Người như mà quân đội, rốt cuộc thì thích hợp gì đây?
Bọn trẻ nhà họ Lâm đều năng khiếu nghệ thuật cao, Lâm An An đa tài đa nghệ, Lâm Tử Hoài cũng .
Cậu từ nhỏ yêu thích âm nhạc, còn chơi đàn accordion, kèn harmonica, sáo và các nhạc cụ khác.
Cái thằng nhóc thích hợp lính văn công nhất!
Vào đoàn văn công, tiền đồ rộng mở.
Lâm An An trong lòng mâu thuẫn, Lâm Tử Hoài con đường phù hợp với , thể trải qua sự rèn luyện thực sự, sửa đổi cái tính nhút nhát đó, trở thành một đàn ông sắt đá, trụ cột của đất trời...một đàn ông khí phách.
Lâm An An ngờ, Tưởng Đồng theo Lâm Tử Hoài đến cả Tây Bắc.
Cho đến ngày hôm , hai đón về nhà...
“Chị An An dậy ?”
Tưởng Đồng từ nhỏ lượn lờ trong nhà họ Lâm, quan hệ với nhà họ Lâm luôn , lúc cô cũng khách sáo, tới khoác tay Lâm An An, thái độ mật hết mức thể mật.
Lâm An An chút thoải mái mà rút tay , “Sao cô tới đây?”
Tưởng Đồng còn kịp trả lời, Lâm Tử Hoài chen lời , “Tưởng Đồng bây giờ là nhân viên của công ty xe buýt Tây Bắc đấy, sẽ phân công nhân viên bán vé xe buýt, lợi hại lắm ? Đây là do cô tự ứng tuyển đó.”
Tưởng Đồng gật đầu, ánh mắt lướt qua phía Sở Minh Chu, cuối cùng dừng mặt Lâm An An, “Ừm, chị An An đó, em học cái gì cũng nhanh, ứng tuyển vị trí quả thật dễ dàng, em dành hai tuần để ôn tập đó.”
Lâm An An thái dương giật giật liên hồi, đột nhiên cảm thấy đau đầu thôi.
“Mẹ ơi, Tưởng Đồng ở phòng nào? Con mang hành lý giúp cô phòng.”
Còn đợi Lâm An An phản ứng, hai định ở nhà họ Sở ...
Mẹ Lâm chần chừ một chút, thật sự chỉ một chút thôi, “Hay là Tưởng Đồng ngủ với Tiểu Lan ? Phòng Tiểu Lan cũng giường mà.”
“Mẹ!” Lâm An An giật tay Tưởng Đồng , lên tiếng cắt ngang sắp xếp của Lâm.
Tưởng Đồng nghi hoặc cô một cái, chút hiểu.
Mẹ Lâm vẫn đang trong niềm vui, nhận điều bất thường của con gái, “Có chuyện gì ?”
“Mẹ cứ nấu cơm , con đói .”
“Ôi, , mấy đứa cứ trò chuyện , nấu cơm .”
Mẹ Lâm , Lâm An An lười vòng vo, thẳng thừng,
“Bên e là đủ chỗ ở, buổi chiều Tử Hoài quân đội trình diện , Minh Chu sắp xếp thỏa.
Thế nên Tưởng Đồng, cô cũng công ty trình diện , đợi đấy , chúng tụ họp.”
Mọi đều ngây , Sở Minh Chu cũng ngẩng đầu cô. Lâm An An để ý những khác, đến bên Sở Minh Chu.
Động tác của cô chút cứng ngắc, nhưng vẫn khoác lấy cổ tay Sở Minh Chu, ở nơi khác thấy, cô nhẹ nhàng véo một cái, ý bảo giúp .
“Minh Chu hai ngày nữa đón Tiểu Vũ về, trong nhà vốn dĩ nhiều phòng, thế nên...”
Ý từ chối của cô rõ ràng, nhưng lý cứ, cũng khiến tìm .
Đây là nhà của Sở Minh Chu, Lâm An An cũng mới tới, hơn nữa là trẻ con cần ở, cô thể tranh chỗ với một đứa trẻ thương ?
Lâm An An véo Sở Minh Chu một cái.
Mắt Sở Minh Chu rũ xuống, ánh mắt lặng lẽ rơi bàn tay nhỏ bé đó, đó gật đầu khẽ “ừm” một tiếng.
Cô đuổi , thì chắc chắn lý do của cô .