Than hồng cháy rực, ngọn lửa bốc cao ngùn ngụt.
Tỷ tỷ sợ lửa, phủ Quốc công cố ý bày ra trò này, muốn cho tỷ tỷ một đòn phủ đầu.
Kiếp trước, tỷ tỷ sợ đến hét toáng lên, còn chưa vào cửa đã bị người ta cười nhạo.
Lão phu nhân và hai vị thiếp thất, lại càng chế giễu tỷ tỷ nhát gan không biết giữ thể diện.
Giờ đây, dưới ánh mắt của mọi người, ta đi đến bên chậu lửa, có bà tử thúc giục: "Tân nương mau mau bước qua đi."
Ta nhấc tà váy, không nói hai lời, trực tiếp nhảy qua, thế nhưng lúc đứng vững lại, cố ý loạng choạng một cái, ngã thẳng vào lòng Phó Hoài.
Phó Hoài chưa từng gặp ta, nhưng kiếp trước ta đã sớm gặp hắn rồi.
Dù cách lớp khăn trùm đầu, ta vẫn nhận ra được dáng người hắn.
Huống hồ, ngoài Phó Hoài ra, nam tử nào lại đứng ngay trước mặt tân nương chứ?
Ta ôm chặt lấy eo Phó Hoài.
Để hắn có thể ngửi thấy mùi hợp hoan tán trên người ta.
"Ôi da! Phu quân! May mà có chàng. Nếu không, hôm nay thiếp đã bị chê cười rồi."
Ta đã quá hiểu Phó Hoài.
Hắn đúng là từng lập chiến công, nhưng cũng rất tự phụ, tâm tính cực cao.
Đối phó với hắn, cách tốt nhất chính là tâng bốc để hại.
Lời này của ta vừa thốt ra, quả nhiên hắn thuận thế đỡ lấy eo ta, có lẽ do tác dụng của hợp hoan tán, bàn tay hắn khẽ dùng sức, vững vàng đỡ lấy ta: "Phu nhân đi chậm một chút."
Bên cạnh hắn còn đứng hai thị thiếp, sắc mặt hai người này chắc chắn khó coi cực kỳ.
Tiếp theo là bái đường, vào động phòng, mọi thứ thuận lợi hoàn thành lễ nghi.
Lúc này, vẫn chưa ai phát hiện ra ta không phải là đại tiểu thư nhà họ Sở.
Sau khi được đưa vào động phòng, Phó Hoài rõ ràng có chút rung động, nhưng vẫn đi ra ngoài tiếp đãi khách khứa trước.
Nhưng ta lại cố ý vô tình làm rơi khăn trùm đầu, để hắn nhìn rõ mặt ta.
Ta biết rõ dung mạo mình diễm lệ, Phó Hoài cũng không phải Liễu Hạ Huệ, bỏ qua hào quang của hắn, hắn cũng chỉ là một nam tử trẻ tuổi bình thường.
Là nam tử, chắc chắn sẽ yêu mỹ nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-tam-co/chuong-2.html.]
"Phu quân, không cần để ý đến thiếp, chàng cứ đi lo việc của mình trước đi."
Ta cười duyên dáng, vẻ mặt vô hại.
Phó Hoài dù có ý kiến với nhà họ Sở, cũng không thể trút giận lên ta được.
Dù sao thì, không ai nỡ đánh người mặt tươi cười.
Khi xưa, tỷ tỷ chính là quá thanh cao, không biết tỏ ra yếu đuối nhún nhường.
Nhưng ta lại thấu hiểu sâu sắc đạo lý "trước để hắn thắng, sau để hắn chết".
Kẻ xấu thực sự, không chỉ xấu ở bề ngoài, càng không phải chỉ biết đánh đánh g.i.ế.c giết.
Từ năm mười mấy tuổi, cái xấu của ta đã chuyển thành chơi tâm kế.
Ta cực kỳ thích cái cảm giác xoay chuyển tất cả mọi người trong lòng bàn tay!
Yết hầu Phó Hoài khẽ động, đôi mắt sâu thẳm tối sầm lại, giọng khàn khàn nói: "Được."
Hắn đã nhìn rõ mặt ta, cũng đã hít phải hợp hoan tán.
Tiếp theo, dù hắn đang ở giữa tiệc rượu, trong đầu cũng sẽ chỉ toàn là hình bóng của ta.
Một ngày tốt lành
Ta cho hạ nhân của phủ Quốc công lui ra, ra hiệu bằng mắt cho nha hoàn tâm phúc Thúy Nương.
Thúy Nương do một tay ta dạy dỗ, cũng chẳng phải dạng hiền lành.
Nàng rất nhanh đã động tay động chân vào rượu hợp cẩn, nến long phụng, chăn nệm.
Làm xong xuôi tất cả, Thúy Nương nói: "Nhị tiểu thư, chỉ cần Quốc công gia bước vào phòng lần nữa, tối nay ngài ấy đừng hòng rời đi."
Chủ tớ hai người trao đổi ánh mắt, thế như chẻ tre.
Quả nhiên, không lâu sau, Phó Hoài sải bước vào phòng tân hôn, hơi thở của hắn dường như có chút rối loạn, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra vững vàng.
Ta kéo tay hắn, mời hắn uống rượu hợp cẩn. Chủ động nhiệt tình nhưng lại pha lẫn vài phần e lệ.
Nến cháy rực rỡ, ánh mắt Phó Hoài si mê, dừng lại trên môi ta.
3
Ta không nói thêm nửa lời, bây giờ vẫn chưa phải lúc để lộ thân phận.
Chỉ dùng ánh mắt chứa chan tình ý nhìn Phó Hoài, còn trái lòng tâng bốc, khẽ thì thầm: "Phu quân thật là đẹp trai, giống hệt như trong tưởng tượng của thiếp."