Thúy Nương hơi lo lắng: "Phu nhân, xem ra Thẩm di nương không dễ đối phó, người phải hết sức cẩn thận mới được."
Ta lại cười: "Nếu nàng ta muốn chơi, vậy thì ta sẽ chơi cùng nàng ta thôi."
Mấy ngày sau, ta cùng Phó Hoài ra ngoài, đến chùa Pháp Hoa.
Dung mạo ta ngày càng diễm lệ, như đóa mẫu đơn vừa chớm nở.
Ánh mắt Phó Hoài thỉnh thoảng lại nhìn về phía ta.
Sự rung động hắn cảm nhận được ở ta, hoàn toàn khác biệt với Thẩm Như, Linh Lung.
Người ta luôn dễ dàng đắm chìm vào cảm giác khác biệt.
Khi bên ngoài xe ngựa đột nhiên có động tĩnh, Phó Hoài lập tức che chở cho ta: "Phu nhân, đừng sợ."
Một ngày tốt lành
Tiểu đồng vội nói: "Quốc công gia, có thích khách!"
Cuộc chiến đấu sắp nổ ra.
Ta lại bình tĩnh lạ thường.
Cảnh tượng này thật sự không dọa được ta.
Một lát sau, thùng xe bị tấn công, Phó Hoài mang ta nhảy xuống xe ngựa, ngay lúc Phó Hoài và một tên áo đen đang quyết chiến sinh tử, ta rút cây trâm trên búi tóc ra, trực tiếp đ.â.m vào cổ tên thích khách, kết liễu hắn ngay tại chỗ.
Trên mặt Phó Hoài b.ắ.n dính vết máu, đồng tử hắn mở lớn, rõ ràng là kinh ngạc: "Phu nhân, nàng..."
Ta rút cây trâm ra lần nữa, lao vào lòng Phó Hoài, khóc nói: "Phu quân, chàng không sao là tốt rồi. May mà có cây trâm chàng tặng thiếp, thật là sắc bén."
Phó Hoài: "..."
Thích khách c.h.ế.t thì chết, bắt sống thì bắt sống.
Phó Hoài ra lệnh ngăn cản người sống tự sát.
Hắn dường như vẫn còn sợ hãi, nhìn ta từ trên xuống dưới, ta vỗ n.g.ự.c nói: "Phu quân, sao chàng lại kinh ngạc như vậy? Thiếp đâu phải nữ tử yếu đuối gì, thiếp ba tuổi đã chọc mù mắt tiểu công tử nhà bên cạnh rồi..."
Ta nhân cơ hội, đem hết "thành tích" quá khứ kể cho Phó Hoài nghe.
Trước khi Thẩm Như mách lẻo, ta đã thẳng thắn trước một bước.
Sự chân thành tuyệt đối, cũng là một lưỡi d.a.o sắc bén.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-tam-co/chuong-13.html.]
Nghe ta nói xong, ánh mắt Phó Hoài nhìn ta, nhiều thêm vài phần vui mừng và tò mò.
Ham muốn khám phá, là mấu chốt để một người động lòng với người khác.
Hắn vốn là võ tướng, quen đánh đánh g.i.ế.c giết, sao lại thật sự thích tiểu bạch hoa chứ?
Giờ phút này, ánh mắt Phó Hoài nhìn ta, còn phấn khích hơn cả lúc trên giường cởi áo ta.
13
Xe ngựa hỏng rồi, trên đường trở về, ta và Phó Hoài cùng cưỡi chung một con ngựa.
Ta nép vào lòng hắn, suốt đường đi líu lo không ngừng.
Phó Hoài thỉnh thoảng lại bật cười vui vẻ, lồng n.g.ự.c khẽ rung lên: "Tên cháu trai nhà Trương Ngự sử kia, lại là do nàng đánh tàn phế à. Không hổ là phu nhân của ta."
Trương Ngự sử nổi tiếng miệng lưỡi độc địa, mắng không biết bao nhiêu văn võ bá quan. Phó Hoài cũng không ít lần bị mắng.
Ta nghiêng mặt qua, gò má vừa vặn lướt qua môi Phó Hoài, hắn ánh mắt hơi tối lại, dễ dàng động tình.
Ta hỏi: "Phu quân, chàng nói xem, thiếp làm vậy có đúng không?"
Ta làm ra vẻ mặt muốn được khen ngợi.
Phó Hoài cố ý đến gần, người nghiêng về phía trước, ôm trọn lấy ta, hắn lại vui vẻ cười: "Những việc phu nhân làm, đều là việc chính nghĩa, cũng đều hợp tình hợp lý, điều khiến vi phu kinh ngạc là, phu nhân yếu đuối như vậy, lại cương nghị đến thế."
Ta như thể thuận miệng nói: "Đó là tự nhiên. Người mà ta quan tâm, đều không thể bị bắt nạt. Lúc cần thiết, ta sẽ liều mình."
Phó Hoài tự cho là đã hiểu được ẩn ý của ta: "Nói như vậy, ta cũng là người phu nhân quan tâm."
Nói xong, hắn lại càng vui mừng, dù không lâu trước đó vừa gặp phải thích khách, giờ phút này hắn, lại chẳng khác nào chàng trai đầu đường cuối chợ vừa mới tình đầu chớm nở.
Đã từng có lúc, Phó Hoài và Linh Lung xem như tình đầu chớm nở.
Sau này, Phó Hoài và Thẩm Như tình định chung thân.
Bây giờ, hắn lại cảm thấy, cưới được hiền thê như ta.
Nam tử à... dù đến lúc nào, cũng sẽ dễ dàng "tình đầu chớm nở".
Vừa về đến phủ Quốc công, Thẩm Như đã ra đón.
Ta cười khiêu khích với nàng ta, rồi lại rúc sâu hơn vào lòng Phó Hoài.