Mỹ Nhân Pháo Hôi Trọng Sinh [Thập Niên 70] - Chương 38: Lên đường
Cập nhật lúc: 2025-12-18 13:21:21
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một ngày khi xuất phát, Cố Khê và Thẩm Minh Tranh ở nhà thu dọn hành lý.
Buổi chiều, đến tìm Thẩm Minh Tranh. Đối phương ở cửa nhà họ Thẩm, gọi ngoài. Cố Khê từ phòng khách , thấy gọi Thẩm Minh Tranh là một thanh niên trạc tuổi , dường như cũng từ nơi khác trở về. Hai gì đó mỉm đ.ấ.m nhẹ tay .
Một lát , Thẩm Minh Tranh dẫn đó nhà.
Khi đó gần, Cố Khê rõ, đây là một đàn ông thể gọi là thanh tú, môi đỏ răng trắng, ngũ quan tinh tế. Đặc biệt là đôi mắt đào hoa đa tình, khi khác luôn tạo cảm giác như chứa đựng tình cảm nồng nàn, dễ khiến hiểu lầm.
Tuy nhiên, thần sắc của thanh cao, vóc dáng cũng cao lớn, toát lên vẻ chính trực lẫm liệt giống như Thẩm Minh Tranh, rõ ràng cũng là từ quân đội . Bộ quần áo cũ, mấy ăn nhập với vẻ ngoài như quý công tử, nhưng cũng hề vẻ sa sút.
Đây là một kiểu đàn ông khác với Thẩm Minh Tranh.
Nếu đàn ông thuộc kiểu tuấn tú như "tiểu nãi cẩu", thì Thẩm Minh Tranh mang vẻ trai đặc trưng của nam giới với khung xương cực kỳ xuất chúng. Dùng ngôn ngữ mạng tương lai để , chính là đàn ông trong những đàn ông, con đực trong những con đực, Alpha trong các Alpha, tỏa hormone đủ để áp đảo tất cả nam giới xung quanh.
"Đây là đồng đội của , Hạng Trường Xuyên." Thẩm Minh Tranh giới thiệu, "Trường Xuyên, đây là vợ , Cố Khê."
Hạng Trường Xuyên mỉm chào Cố Khê: "Chào chị dâu, phiền chị ."
Cố Khê lịch sự đáp rót nước cho .
Uống nước xong, Hạng Trường Xuyên ngại ngùng xoa tay : "Chị dâu, thật ngại quá, việc cần tìm Minh Tranh, lát nữa mượn giúp một tay."
Cố Khê Thẩm Minh Tranh, thấy gật đầu nên gì. Thẩm Minh Tranh về phòng quần áo, Cố Khê suy nghĩ một chút cũng theo.
Đợi đồ xong, : "Tối nay lẽ sẽ về muộn một chút, em cần đợi , cứ ngủ ."
Cố Khê đáp một tiếng, hỏi gì, chỉ dặn: "Anh cẩn thận nhé."
Tiễn Thẩm Minh Tranh và Hạng Trường Xuyên , Cố Khê đó về phía cổng, chút thẩn thờ. Lúc đưa nước cho Hạng Trường Xuyên nãy, cô ngửi thấy thoang thoảng mùi m.á.u tanh , chắc là thương, nhưng sắc mặt thì gì nghiêm trọng.
Cố Khê tiếp tục dọn dẹp hành lý. Hai ngày nay dọn dẹp dần nên thực cũng còn gì nhiều, chỉ là kiểm tra xem sót gì , thấy thiếu gì thì bổ sung ngay.
Thẩm Minh Vinh như một chú cún nhỏ cứ quanh quẩn bên cô, thỉnh thoảng giúp đưa món đồ món đồ , : "Chị Khê, nếu thiếu gì thì đến đó mua, dù cả cũng tiền, cần tiết kiệm, đàn ông kiếm tiền là để cho vợ tiêu mà!"
Lời vô cùng bá đạo. Cố Khê thấy buồn , trêu chọc: "Minh Vinh chắc chắn sẽ là một đàn ông , thương vợ."
"Tất nhiên !" Cậu bé chẳng hề ngượng mà , "Sau em mà kết hôn, nhất định tìm em thích, em sẽ đối xử với cô , tiền kiếm đều đưa cho cô hết! Đây là truyền thống của nhà họ Thẩm chúng , đàn ông đều nộp lương cho vợ. Ông nội đưa cho bà nội, bác cả đưa cho bác gái, ba đưa cho , trai chắc chắn cũng đưa cho chị..."
Cố Khê mà vui vẻ thôi. Chẳng , ngay đêm đầu tiên Thẩm Minh Tranh trở về, đưa sổ tiết kiệm cho cô . Nếu nhà họ Thẩm đều truyền thống thì đúng là những đàn ông . Ở thời đại , phụ nữ nào kết hôn với đàn ông nhà họ Thẩm quả thực may mắn. Họ thói hư tật , đ.á.n.h vợ, giữ trong sạch, còn nộp lương...
Buổi tối, Thẩm Trọng Sơn và Phùng Mẫn về. Không thấy Thẩm Minh Tranh, Phùng Mẫn hỏi: "Minh Tranh nhà ? Mai xuất phát , nó thế?"
Cố Khê bưng món ăn dì Vương xào xong , đáp: "Đồng đội của gọi ạ."
"Đồng đội nào?"
"Một tên là Hạng Trường Xuyên ạ."
Vừa thấy cái tên , chỉ Phùng Mẫn sững mà cả Thẩm Trọng Sơn cũng chút ngẩn . Cố Khê thần sắc của họ là hai cũng quen Hạng Trường Xuyên, và hẳn là câu chuyện riêng, nếu họ phản ứng như . Tuy nhiên, hai nhanh chóng trở bình thường, gì thêm mà giục cùng ăn tối.
Ăn xong, Phùng Mẫn kéo Cố Khê chuyện, Thẩm Minh Vinh cũng dính chặt lấy Cố Khê, nắm tay cô rời.
"Khê Khê, đến nơi hai đứa nhớ đ.á.n.h điện báo về báo bình an nhé." Phùng Mẫn lẩm bẩm dặn dò, "Chẳng đơn vị của Minh Tranh thế nào, bất tiện ? Đến đó nếu thấy cần thì mua ngay một chiếc xe đạp mà , nhà tiền phiếu, cứ mua là mua... Còn thiếu gì thì thư hoặc gọi điện bảo , ở đây gửi qua cho, Bắc Kinh cái gì cũng , tiện lắm..."
Nghe bà dặn dò tỉ mỉ, mắt Cố Khê khỏi ươn ướt. Cô sợ Phùng Mẫn buồn lây nên cố gắng nhịn, : "Mẹ, con , đến nơi con sẽ thư cho cả nhà. Ba cũng nhớ giữ gìn sức khỏe, lúc nào rảnh chúng con sẽ về thăm..."
Phùng Mẫn thấy mắt cô đỏ lên, thầm trách quá nhiều, lát nữa con bé mất. Bà nỗ lực chuyển chủ đề: "Ngày mai lên tàu hai đứa cẩn thận một chút, ở nhà ga trộm cắp nhiều lắm. Dù chắc chúng dám trộm mặt quân nhân , nhưng đồ đạc tùy vẫn trông coi kỹ. Tiền và phiếu cũng mang nhiều một chút trong để phòng hờ, tiền phiếu là sợ gì cả..."
"Còn đồ đạc của con, quần áo mùa thu đông sẽ gửi bưu điện . Không ở đó bông dễ mua , gửi thêm hai chiếc chăn bông qua nhé?"
Phùng Mẫn bắt đầu suy nghĩ xem lát nữa gửi thêm cái gì cho họ.
Thẩm Minh Vinh nhịn xen : "Mẹ ơi, là gửi bưu điện cả con qua ?"
Phùng Mẫn ngẩn một lúc, khi hiểu thì dở dở , lườm bé một cái: "Gửi con ? Gửi kiểu gì? Phải trả bao nhiêu tiền mới gửi cái thằng nhóc hả?"
Thẩm Trọng Sơn đang báo họ chuyện cũng cạn lời với con trai út. Thẩm Minh Vinh bĩu môi: "Tại con nỡ xa chị Khê mà!"
"Được , Khê Khê và cả con là con cũng khai giảng , đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa, lo mà học hành cho . Đợi con lớn , tìm tìm ai cũng cản."
Thẩm Minh Vinh bấm đốt ngón tay tính toán, đợi lớn còn bao nhiêu năm nữa, là đợi đến kỳ nghỉ hè . Cậu bàn với : "Hay là đợi hè năm , con tìm chị Khê và cả, thấy ?"
"Chẳng cả!" Phùng Mẫn gắt nhẹ, "Đợi đến hè năm tính."
Cuộc trò chuyện cứ thế kéo dài, thời gian thấm thoát trôi qua. Cố Khê lắng nhiều lời dặn dò của Phùng Mẫn, điều nào cũng đáp lời. Cho đến khi muộn quá, Thẩm Trọng Sơn mới nhắc: "Không còn sớm nữa, để Khê Khê ngủ , mai còn dậy sớm ga."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-phao-hoi-trong-sinh-thap-nien-70/chuong-38-len-duong.html.]
Phùng Mẫn vẫn thấy còn nhiều điều , nhưng thấy giờ giấc cũng muộn, đành luyến tiếc bảo: "Thôi , Khê Khê ngủ , Minh Vinh cũng ngủ ."
Thẩm Minh Vinh ngáp một cái, cố gắng tỉnh táo : "Ngày mai con cũng tiễn chị Khê và cả ga, dì Vương, mai dì nhớ gọi cháu dậy nhé!"
Dì Vương mỉm đáp: "Được, mai dì nhất định sẽ gọi cháu."
Chào chúc cả nhà ngủ ngon, Cố Khê cũng về phòng. Thay đồ ngủ xong cô giường, dù mệt nhưng vẫn khó ngủ, lẽ vì bên cạnh thiếu một . Chỉ trong vài đêm ngắn ngủi, cô quen với việc trong phòng thêm một , quen với việc bên cạnh thêm một .
Có lẽ cô thực sự thích bầu bạn, gần như cần giai đoạn chuyển tiếp nào thể thản nhiên chung giường với một , thiết lập quan hệ mật, thậm chí thể tựa lòng , ôm mà vẫn ngủ ngon lành, thấy khó chịu. Nếu Thẩm Minh Tranh, mà đổi là hai đứa em gái đây, cô nghĩ cũng vẫn . Như liệu ? Nghe đây là biểu hiện của việc thiếu thốn tình cảm...
Cố Khê lo lắng c.ắ.n môi, con đều là những cá thể độc lập, ai thể ở bên ai mãi mãi, ai cũng cần gian riêng. Thẩm Minh Tranh công việc của , thỉnh thoảng nhiệm vụ, thể luôn ở bên cô, cô nỗ lực thích nghi. Có lẽ, khi đến đơn vị, cô cũng nên tìm việc gì đó để , con một khi bận rộn sẽ còn tâm trí nghĩ ngợi lung tung nữa, tất cả đều là do rảnh rỗi mà .
Sau một hồi suy nghĩ vẩn vơ, Cố Khê cuối cùng cũng từ từ . Không ngủ đến lúc nào, cô cảm thấy bên cạnh chuyển động, cho đến khi ôm lấy eo cô, kéo cô một vòng tay nóng rực. Tuy thấy nóng nhưng cô cảm giác an tâm kỳ lạ, suy nghĩ bay bổng một chút ngủ càng thêm sâu.
"Cố Khê, Khê Khê, dậy em."
Khi Cố Khê lay tỉnh, cô mơ màng mở mắt, thấy đèn trong phòng bật, mà trời bên ngoài vẫn sáng. Cô dụi mắt, đàn ông đang bên giường gọi , lầm bầm hỏi: "Anh cả, mấy giờ ạ?"
Thẩm Minh Tranh xoa đầu cô: "Năm giờ."
Năm giờ? Từ khi về nhà họ Cố, cô hiếm khi dậy sớm như , khó tránh khỏi chút ngái ngủ.
Thẩm Minh Tranh lấy quần áo cô định mặc đến, thấy đầu cô cứ gật lên gật xuống, chẳng phản ứng gì, liền đưa tay định cởi cúc áo ngủ của cô để giúp cô đồ. Vừa mới cởi hai viên, một đôi tay chộp lấy tay .
Chỉ thấy cô đỏ mặt tía tai qua, đôi mắt hạnh trợn tròn, nhỏ giọng : "Anh cả, để... để em tự ."
"Em cứ ngủ tiếp , giúp em." Anh một cách nghiêm túc, mắt thoáng hiện vài tia .
Cố Khê gì còn tâm trí nào mà ngủ nữa, lắp bắp : "Không... cần , em tỉnh ."
Thẩm Minh Tranh thấy cô tỉnh táo mới buông tay, tránh trêu chọc thêm nữa kẻo cô thì .
Cố Khê mặc quần áo chỉnh tề, theo khỏi phòng. Lúc đèn ở phòng khách và bếp nhà họ Thẩm đều bật sáng trưng. Thẩm Trọng Sơn, Phùng Mẫn và dì Vương đều dậy chờ họ.
Thấy Thẩm Minh Tranh, Phùng Mẫn hỏi: "Minh Tranh, đêm qua mấy giờ con mới về?"
"Khoảng một giờ ạ."
"Muộn thế ?" Phùng Mẫn cau mày, " , lát nữa lên xe hai đứa thể ngủ bù." Họ cũng hỏi hôm qua .
Dì Vương bưng bữa sáng , giục họ ăn, lẩm bẩm: "Tàu chạy lúc mấy giờ? Đừng để muộn nhé, chỉ đợi tàu chứ tàu đợi ." Sau đó dì chúi mũi bếp, chuẩn thức ăn cho họ mang theo đường.
Thẩm Minh Vinh cũng dậy. Cậu bé hiếm khi dậy sớm thế , buồn ngủ đến mức mắt mở nổi nhưng vẫn bướng bỉnh chịu ngủ tiếp. Cậu cứ dính sát lấy Cố Khê, cô đó.
Ăn sáng xong, Thẩm Minh Tranh phòng xách túi hành lý . Tổng cộng hai túi hành lý, Thẩm Minh Tranh và Cố Khê mỗi còn một chiếc túi đeo chéo để đựng những đồ quan trọng.
Dì Vương xách một chiếc túi vải , bên trong đựng khá nhiều đồ ăn. Dì ân cần dặn dò, mặt đầy vẻ luyến tiếc: "Trong trái cây mua cho hai đứa, còn bánh dì nướng, trứng luộc, các món thức ăn và nước sốt khác nữa. Trên tàu nếu đói thì ăn, đừng để đói nhé. Còn Khê Khê, nhớ chăm sóc cho , món canh gà dì dạy em nấu, em nhớ kỹ ? Sau thường xuyên nấu canh gà mà bồi bổ cơ thể! Cũng nhớ tự sắc t.h.u.ố.c cho , đừng quên, sức khỏe nhất định điều dưỡng thật , sống với Minh Tranh thật dài lâu..."
Mắt Cố Khê bắt đầu đỏ lên, cô nghẹn ngào đáp một tiếng "Vâng". Thấy dì Vương như , Phùng Mẫn suýt nữa kìm , còn Thẩm Minh Vinh ôm lấy Cố Khê, lặng lẽ rơi nước mắt.
Thẩm Trọng Sơn cũng chút buồn thương, nhưng thể cứ vợ và con út mãi, ông vội : "Được , chúng xuất phát thôi, đưa Minh Tranh và Khê Khê ga kẻo lỡ tàu."
Xe đón họ đợi sẵn bên ngoài, cả nhà cùng lên xe. Khi họ đến ga, trời dần hửng sáng, cả đoàn phòng chờ. Người trong phòng chờ đông lắm, lẽ vì dịp lễ tết nên ít .
Phùng Mẫn thấy sang bảo Cố Khê: "Người tàu đông, lát nữa toa của các con cũng sẽ quá nhiều , chắc là ồn lắm." Mặc dù tàu thì thể nghỉ ngơi , nhưng vẫn hơn là một toa quá đông , đủ hạng ồn ào khiến đêm thể ngủ nổi.
Tranh thủ lúc tàu ga, Phùng Mẫn kéo Cố Khê dặn dò một hồi, giống như già tiễn con gái xa, bao nhiêu lời cũng hết. Bà lo cho con trai, dù nó rời nhà từ năm mười mấy tuổi, sớm tự lập ngoài xã hội, là một đàn ông lớn cần ai lo lắng, là một quân nhân bản lĩnh. Cố Khê ít khi xa, đúng hơn là từng , bà lo cho ?
Cố Khê đương nhiên ngoan ngoãn lắng , dám lên tiếng. Cô sợ mà mở miệng sẽ kìm mà òa lên.
Khi đoàn tàu ga, Phùng Mẫn cuối cùng vẫn nhịn mà bật , ôm chặt lấy Cố Khê : "Khê Khê, con tự chăm sóc thật đấy!"
"Mẹ, con sẽ thế!" Cố Khê nghẹn ngào.
Phùng Mẫn cuối cùng cũng buông cô , sang bảo con trai cạnh: "Con chăm sóc Khê Khê cho , đừng quên những gì !"
Thẩm Minh Tranh gật đầu: "Mẹ, yên tâm ."
Đêm hôm , đặc biệt gọi thư phòng dặn dò nhiều chuyện, tất cả đều liên quan đến Cố Khê. Phùng Mẫn với con trai: "Khê Khê là một cô bé nhạy cảm và tinh tế, nhưng dù nhạy cảm, con bé cũng bao giờ gây thêm rắc rối gánh nặng cho khác, chỉ ngốc nghếch tự nén nhịn, tự tiêu hóa cho đến khi vượt qua nỗi lòng đó... Sau con chăm sóc con bé cho . Sức khỏe con bé từ nhỏ chăm chút, hao tổn nhiều, cần điều dưỡng kỹ lưỡng. Hãy để con bé nghỉ ngơi, đừng vội vàng tìm việc , dù tìm việc thì cũng đừng tìm việc gì quá mệt nhọc. Dù thì kể cả con bé , con cũng nuôi nổi con bé mà, đừng để vì công việc mà hỏng sức khỏe, đáng ... Con bé là sẽ cùng con cả đời, con trân trọng con bé!"
Lời dặn dò như giống như của một yên tâm về đứa con gái sắp xa hơn. Thẩm Minh Tranh hiểu, trong lòng , thực Cố Khê giống con gái bà hơn là con dâu. Nếu năm đó chuyện nhà họ Cố, lẽ Cố Khê thực sự trở thành con nuôi nhà họ Thẩm, trở thành đứa con gái yêu chiều nhất. Nghĩ đến đây, khỏi thầm cảm thấy may mắn. May mà sự nhầm lẫn năm xưa khiến họ hôn ước, để thể tiếp tục mối duyên .
Tàu ga, hành khách lục tục lên xe. Thẩm Minh Tranh xách hành lý, chào tạm biệt ba và em trai. Cố Khê theo , lưu luyến ngoái đầu , thấy ba Thẩm Trọng Sơn, Phùng Mẫn và Thẩm Minh Vinh đang sân ga tiễn biệt, cô cuối cùng kìm mà nấc lên.
"Chị Khê! Chị Khê! Sau chị nhớ về thăm em nhé!" Thẩm Minh Vinh nỗ lực vẫy tay, đến lem nhem cả mặt. Nếu ba giữ , lẽ bé chạy theo ôm chầm lấy Cố Khê buông. Đứa trẻ quá t.h.ả.m thiết, khiến những tiễn đưa xung quanh sân ga đều ngẩn ngơ theo.