Nam Chi Ý phấn khích như một đứa trẻ, chạy chỗ này xem một chút, chạy chỗ kia sờ một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ửng hồng vì chạy nhảy.
“74, ở đây thật sự rất rộng, rất đẹp, tôi rất thích nơi này!”
“Chỉ định xem ở đây thôi sao? Tầng một còn có những thứ hay ho khác nữa đấy~” Giọng nói của hệ thống 074 đầy vẻ dụ dỗ, đôi mắt nheo lại, giống như mụ sói già đang định bắt cóc Cô bé quàng khăn đỏ.
Và Cô bé quàng khăn đỏ đáng yêu của chúng ta đã tin sái cổ, chạy lon ton đến cửa thang máy mà cô vừa nhìn thấy, ấn nút xuống tầng.
Cửa thang máy từ từ mở ra, thế giới mới của Nam Chi Ý cũng vẫy gọi cô.
Vào khoảnh khắc Nam Chi Ý ấn số 1, cửa thang máy đóng lại, thì ở cửa chính tầng một, cũng vang lên tiếng bấm mật mã.
Một giờ trước.
Tầng cao nhất của tòa nhà trung tâm thành phố.
“Bé ngoan!!” Người đàn ông nằm gục trên bàn làm việc bừng tỉnh trong tuyệt vọng.
Anh thở hổn hển, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
“Cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa văn phòng vang lên, cũng kéo người đàn ông vẫn chưa hoàn hồn trở về thực tại.
“Tổng giám đốc Tịch, tôi vào nhé.”
Trợ lý Bạch gõ cửa, bên trong vẫn không có tiếng trả lời, để phòng trường hợp bất trắc, anh ấy trầm giọng nói một câu rồi đẩy cửa bước vào.
Tịch Chu nhìn trợ lý đang bước vào, nỗi sợ hãi trong mắt dần tan biến.
Anh nhìn quanh bốn phía, nhận ra mình không còn ở trong phòng của bé ngoan nữa, đầu óc nhanh chóng hoạt động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-om-yeu-theo-duoi-tinh-yeu-van-nguoi-me/chuong-2-2-nam-chinh-cung-trong-sinh-roi.html.]
“Tổng giám đốc Tịch, anh không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không?”
Là cánh tay đắc lực của Tịch Chu, đây là lần đầu tiên trợ lý Bạch nhìn thấy Tịch Chu như vậy.
Trong ký ức của anh ấy, ngoài việc thay đổi sắc mặt khi đối diện với phu nhân, những lúc khác, vị sếp lạnh lùng như người máy này, giờ phút này lại mặt mày tái nhợt, mồ hôi đầm đìa.
“Bây giờ là mấy giờ?” Tịch Chu lặng lẽ thu hồi ánh mắt, bàn tay vô thức nắm chặt.
“14 giờ 3 phút 28 giây, ngày 21 tháng 5 năm 2064.” Trợ lý Bạch nhìn đồng hồ đeo tay, trả lời chính xác đến từng giây.
Ngay sau khi trợ lý Bạch trả lời, Tịch Chu, người vốn đang cố gắng giữ bình tĩnh, bỗng nhiên đứng bật dậy với vẻ mặt mừng như điên.
Chiếc ghế làm việc phía sau trượt dài về phía sau do động tác của anh, suýt chút nữa thì đụng vào cửa sổ sát đất mới dừng lại.
Trợ lý Bạch giật nảy mình vì hành động đột ngột của sếp, suýt nữa thì thốt ra mấy lời tục tĩu.
May mà tác phong nghề nghiệp hoàn hảo đã giúp anh ấy kìm lại được.
Anh ấy nhìn Tịch Chu với vẻ mặt khó hiểu, ngập ngừng lên tiếng: “Tổng giám đốc Tịch, hay là bây giờ tôi đưa anh đến bệnh viện?”
Tịch Chu, người vẫn đang chìm đắm trong niềm vui sướng, hoàn toàn không để ý đến lời nói của trợ lý Bạch.
Anh trọng sinh rồi!
Anh vậy mà lại trọng sinh!
Hơn nữa còn trọng sinh vào ngày thứ hai sau khi kết hôn với bảo bối của anh!
Tịch Chu không kìm nén được nỗi nhớ nhung da diết trong lòng, vớ lấy chiếc điện thoại trên bàn, lướt qua trợ lý Bạch rồi chạy nhanh ra ngoài.