Sau đó, họ cảm thấy nguyên chủ làm mất mặt, nên sau này dù ốm đau hay bị thương, đều mời bác sĩ đến nhà khám qua loa.
Cho đến khi nguyên chủ va vào xe của Tịch Chu, mới được đưa đến bệnh viện kiểm tra một lần.
Nhưng lần đó cũng không tiến hành kiểm tra toàn diện hệ thống mà~
Nam Chi Ý buồn bực.
Bây giờ cơ thể xuất hiện những thay đổi rõ ràng như vậy, cô vẫn có thể cảm nhận được, nhưng cũng chính vì vậy mà khiến mọi niềm vui của cô đều biến mất.
Cô không muốn bị bệnh chút nào.
Sống lại một đời, cô chỉ muốn có một cơ thể khỏe mạnh, không muốn sống những ngày tháng nằm trên giường bệnh đếm từng giọt nước biển nữa.
"74, cậu không muốn nói gì sao?" Nam Chi Ý nhìn con ch.ó c.h.ế.t trên bàn với ánh mắt u ám.
Hệ thống 074 uể oải mở một mí mắt: "Nói gì?"
Nam Chi Ý: "Nói về việc cậu đã dùng một cơ thể khỏe mạnh để lừa gạt tôi."
Nghe vậy, hệ thống 074 không hề hoảng hốt: "Còn chưa đi bệnh viện kiểm tra mà, bây giờ kết luận cái gì."
"..."
Ánh mắt u ám của Nam Chi Ý lập tức tan biến.
"Cũng đúng, vậy đợi tôi kiểm tra xong rồi tính sổ với cậu.”
"..."
Hệ thống 074 nhìn Nam Chi Ý với vẻ mặt khó tả, nhất thời không tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả cô.
Thật sự là, quá dễ dỗ.
Nam Chi Ý ngồi đợi Tịch Chu quay lại, khi đồng hồ điểm năm giờ, cánh cửa văn phòng cuối cùng cũng được đẩy ra.
Nam Chi Ý nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, khi nhìn thấy Tịch Chu, mắt cô sáng lên.
Cô nhanh chóng đứng dậy, chạy về phía Tịch Chu.
Tịch Chu bước về phía trước hai bước, dang tay đón lấy Nam Chi Ý đang lao đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-om-yeu-theo-duoi-tinh-yeu-van-nguoi-me/chuong-18-2-co-the-co-benh.html.]
"Bảo bối, xin lỗi, để em đợi lâu rồi."
Nam Chi Ý lắc đầu, mỉm cười cọ cọ vào n.g.ự.c Tịch Chu một cách nũng nịu.
"Không lâu, không lâu, công việc quan trọng hơn, dù có bao lâu, em cũng sẽ đợi anh."
Tịch Chu cúi đầu, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên gáy Nam Chi Ý, những ngón tay thon dài luồn vào mái tóc, tạo thành sự tương phản rõ rệt với mái tóc đen nhánh.
Anh hơi cúi người ôm lấy cô gái, khóe miệng tràn ra nụ cười.
"Bảo bối của anh, sao lại ngoan ngoãn như vậy chứ."
Điều này khiến anh làm sao nỡ buông tay, trả lại tự do cho cô.
Nam Chi Ý cười tủm tỉm: "Em rất ngoan mà, nhưng mà vừa rồi em hơi khó chịu, lát nữa A Chu có thể đưa em đến bệnh viện..."
Tịch Chu giật mình, nụ cười trên mặt anh lập tức biến mất.
Chưa đợi Nam Chi Ý nói xong, anh vội vàng bế cô lên, xoay người bước đi.
"Trợ lý Bạch, đến bệnh viện."
Trợ lý Bạch vội vàng đuổi theo, rất tự giác chạy đi bấm thang máy trước.
Sau khi lên thang máy, trong lúc thang máy đi xuống, trợ lý Bạch cầm điện thoại dặn dò công việc cho trợ lý nhỏ.
Cửa thang máy mở ra, trợ lý Bạch đi ra trước.
Tịch Chu mặt mày căng thẳng, ôm Nam Chi Ý bước nhanh theo sau.
Nam Chi Ý trong lòng anh: (⊙_⊙)?
Cô nhìn Tịch Chu đang lo lắng bất an, lúc này thực sự không nói nên lời việc đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Thôi vậy, dù sao lát nữa đến bệnh viện nói cũng không muộn.
Nam Chi Ý lại nằm gọn trong lòng Tịch Chu.
Mãi cho đến khi lên xe, trên đường đến bệnh viện, Tịch Chu mới hỏi cô cảm thấy khó chịu ở đâu.