Mỹ Nhân Ốm Yếu Theo Đuổi Tình Yêu Vạn Người Mê - Chương 17.2: Ký ức

Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:23:20
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tịch Chu tóc mỏng nhưng dày, nhiều năm làm tổng giám đốc và chứng mất ngủ không khiến anh bị hói đầu.

Ngón tay Nam Chi Ý luồn vào mái tóc anh, cảm thấy xúc cảm khá thoải mái.

"Xong rồi nè~" Sau khi chỉnh lại tóc cho Tịch Chu, Nam Chi Ý quan sát anh hai lần.

Thật đẹp trai.

"Anh đi làm đây, bảo bối đừng chạy lung tung, anh sẽ quay lại nhanh thôi."

Tịch Chu đứng thẳng dậy, trước khi rời đi còn xoa đầu Nam Chi Ý một cái.

Chỉ với chứng sợ xã hội cực độ của cô, Nam Chi Ý thậm chí còn không thể chạy ra khỏi cửa văn phòng này.

Không biết Tịch Chu nhìn ra từ đâu mà nói cô thích chạy lung tung.

"Em sẽ không chạy lung tung đâu, anh cứ làm việc kiếm tiền cho tốt, em đợi anh về."

Tịch Chu đi rồi, tấm lưng thẳng tắp của Nam Chi Ý lập tức thả lỏng.

Cô cầm máy tính bảng ngã người ra sau, còn lăn lộn hai vòng trên ghế sofa, sau khi tìm được tư thế thoải mái mới yên phận xem tivi.

Sau khi xem vài tập, Tịch Chu, người nói sẽ quay lại nhanh chóng, vẫn chưa quay lại.

Nam Chi Ý nhìn đồng hồ.

Bốn giờ rưỡi rồi.

Lúc Tịch Chu rời đi hình như là hai giờ.

Mắt Nam Chi Ý mỏi nhừ, ném máy tính bảng sang một bên, nằm dài trên ghế sofa nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Ngẩn người một lúc, cô đột nhiên ngồi bật dậy.

"Không đúng, 74, điện thoại của tôi đâu?"

Từ khi đến thế giới này, cô gần như luôn ở bên Tịch Chu, muốn ăn gì uống gì cũng đều do Tịch Chu sắp xếp.

Kiếp trước, cô dành phần lớn thời gian để ngủ và kiểm tra sức khỏe, cũng không thường xuyên dùng điện thoại, nên nhất thời không nhớ đến điện thoại của nguyên chủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-om-yeu-theo-duoi-tinh-yeu-van-nguoi-me/chuong-17-2-ky-uc.html.]

"Ồ, điện thoại của cô bị cậu làm rơi vỡ vào ngày cưới, trong ký ức truyền cho cô không phải có sao."

Sau khi hệ thống 074 nói xong, trong đầu Nam Chi Ý cũng hiện lên ký ức liên quan.

Điện thoại bị vỡ vào đêm trước đám cưới với Tịch Chu, gia đình liên tục gọi điện cho nguyên chủ, nguyên chủ nghe điện thoại nói một hồi rồi ném điện thoại đi.

Nam Chi Ý chống cằm, đến bây giờ mới nhớ ra mình vẫn chưa sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ.

Đều tại Tịch Chu, hai ngày nay cứ dính lấy cô, hại cô quên mất.

Nam Chi Ý lập tức đổ lỗi, không chịu thừa nhận là do mình mải chơi mà quên.

Cô chỉnh lại tư thế, bắt đầu sắp xếp lại ký ức một cách từ từ.

Trong sách không giới thiệu nhiều về nhân vật phụ "Nam Chi Ý".

Là người vợ đã mất sớm, ánh trăng sáng trong lòng Tịch Chu, cô vẫn luôn sống trong ký ức của anh.

Những miêu tả về cô trong nguyên tác đều ở dạng mảnh vỡ, nói một cách đơn giản, có thể gọi là "Hồi ký người vợ quá cố".

Lúc này, cô không còn là người ngoài cuộc nữa, với tư cách là người trong cuộc, sau khi có được ký ức của nguyên chủ, cô mới biết gia đình của nguyên chủ so với gia đình kiếp trước của cô thật sự quá tệ.

Không phải nói gia đình nguyên chủ bắt nạt cô, mà là cha mẹ cô quá coi trọng lợi ích.

Thậm chí vì một mục đích nào đó, họ còn nhận nuôi một đứa con gái.

Còn nguyên chủ, từ nhỏ đến lớn, cô luôn bị ép buộc phải kết bạn với người giàu, với những người trong giới thượng lưu.

Nguyên chủ có tính cách hướng nội, nhưng lại bị cha mẹ ruột ép làm những việc như con ch.ó của người giàu.

Thời trung học, vì chuyện này, nguyên chủ còn bị những người giàu đó dẫn đầu sỉ nhục, bắt nạt, sau khi tốt nghiệp lên đại học, tưởng rằng có thể thoát khỏi, nhưng không ngờ những kẻ đã từng bắt nạt cô cũng học ở trường này.

Sau khi trải qua ba năm tăm tối, nguyên chủ lại một lần nữa rơi vào bóng tối.

Năm ba đại học, cô thực sự không chịu đựng được nữa nên đã xin bảo lưu, vốn định về nhà nghỉ ngơi cho tốt, nhưng cha mẹ lại kéo cô đi hết buổi tiệc này đến buổi tiệc khác, chỉ để câu một tấm chồng giàu.

Nguyên chủ bị kiểm soát như một cái xác không hồn, khi tuyệt vọng, cô đã gặp Tịch Chu.

 

Loading...