Chẳng bao lâu , Tấn vương  hùng hổ tìm đến tận cửa phủ .
"Khương Ngạn Trúc! Lê vương c.h.ế.t !"
Ta  chút ghét bỏ cái tính tình hấp tấp, lỗ mãng của , dù   cũng là một vị hoàng tử cao quý.
"Xong  xong ,  tiếp theo chắc chắn là  rồi!" Tấn vương ấm ức đến mức   đến nơi.
Vẻ mặt đáng thương của , trông   chút đáng yêu.
Tấn vương kể cho  , Lê vương  c.h.ế.t ở một cái phong nguyệt quán dơ bẩn nào đó. 
Đường đường là một vị hoàng tử tôn quý,  c.h.ế.t ở cái nơi ô uế, nhơ nhớp , quả thực là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.
“Bách Du, mấy ngày   cứ ở  phủ của  ." Ta bất ngờ lên tiếng đề nghị.
Có lẽ vì  lâu lắm    gọi tên , Bách Du cả  ngơ ngác, trợn tròn mắt   đầy kinh ngạc.
Suy cho cùng,  đây mỗi khi  gọi thẳng tên , đều  nghĩa là  sắp sửa cho  một trận nên .
Không thể  thừa nhận, Bách Du sở hữu một vẻ ngoài xuất chúng,  giống với dáng vẻ quân tử  bóng trúc của Trì Quân Hạc, cũng  giống với kiểu bá đạo cứng rắn của Thái tử.
Hắn  đôi mắt và khuôn mặt tuấn tú, phong độ nam nhi ngời ngời, chỉ xét riêng vẻ ngoài thì đúng là một  trai .
   thừa hưởng làn da trắng như tuyết, môi đỏ răng trắng của Thần phi, khiến   phần yêu mị hơn.
Thế nên,  mang một vẻ   phần yêu kiều,   ưa chuộng trong triều đại coi trọng võ nghiệp .
"Ngươi... ngươi   ở  phủ của ngươi?" Bách Du kinh ngạc đến mức   nên lời: "Ngươi   gì ?"
Ta bỗng nhiên cảm thấy  giống như một tên ác bá chuyên  ức h.i.ế.p nữ tử,  khỏi nổi lên ý trêu chọc: "Huynh  xem? Tiểu nữ tử  đương nhiên là thèm   thể của  ..."
"Cũng   là  ." Bách Du nhanh nhẹn đáp,  xong còn lén lút liếc   một cái.
"Câm miệng  đồ vô liêm sỉ!" Ta  thẹn  giận: "Bổn quận chúa đây chỉ là cho ngươi một chỗ nương  tạm thời mà thôi."
Bách Du nháy mắt tinh nghịch, : "Ta  ngay mà, ngươi sẽ  giống như ... Thôi bỏ , ở gần nữ nhân rắn rết như ngươi, đúng là an  hơn thật..."
Chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, A tỷ của   gầy  trông thấy. 
Dù  và nàng đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh, nhưng  thật sự  thể nào  nàng tiều tụy đến mức .
Thế là,  bảo phòng bếp chuẩn  một ít bánh ngọt, đích  mang đến thăm nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-ngoc-nghech/chuong-7.html.]
A tỷ của , tâm lý thật sự quá yếu đuối. Dù  sống  một , cũng  khiến nàng trở nên mạnh mẽ hơn chút nào.
Vừa bước chân  Bích Ngọc viên của A tỷ,    thấy tiếng động xào xạc kỳ lạ vang lên phía .
Quay đầu  , thì  là mấy  mặc đồ đen, ai nấy đều đeo mặt nạ kín mít, chỉ để lộ  đôi mắt. 
Nhìn sơ qua cũng    là hạng  lương thiện.
Kẻ  đầu   hình cao lớn, đôi mắt hổ hung dữ   thần.
Đây chẳng  là Thái tử điện hạ ?
Đùa gì ,  lẽ  ai thực sự nghĩ rằng chỉ cần đeo một cái mặt nạ là  khác sẽ  nhận  ngươi chắc?
Ta lập tức kéo cổ họng gào lớn: "Người ! Có thích khách! Mau bắt lấy chúng!"
May mắn ,   một thói quen, hễ cứ  ngoài  khi trời tối, nhất định sẽ mang theo tất cả thị vệ bên cạnh.
Thái tử và đám  của  ít  địch  nhiều,  nhanh   bắt sống.
Ta tiếp tục gào thét: "Đám dâm tặc từ  chui ?! Dám cả gan xông  phòng giặt đồ nhà ! Đánh cho !"
Tuyệt đối  thể  đây là xông  Bích Ngọc viên, A tỷ  còn cần giữ thể diện.
Thái tử  đánh cho mặt mũi bầm dập, cuối cùng cũng  thể nhịn  nữa mà tự  vạch trần  phận: "Đừng đánh nữa! Ta là Thái tử! Ta là Thái tử điện hạ!"
Ta vội vàng khoa trương đẩy đám thị vệ , giả vờ kinh ngạc: "Thái tử ca ca! Sao  là Thái tử ca ca?! Mọi  đừng đánh nữa, mau dừng tay cho !"
Thái tử chật vật lồm cồm bò dậy từ  đất, giật phăng chiếc mặt nạ che mặt, sắc mặt đen như đ.í.t nồi.
Còn  đợi  kịp mở miệng,   nhanh nhảu chụp cho  một cái mũ: "Thái tử ca ca! Đêm hôm khuya khoắt thế ,   ngủ, đến phòng giặt đồ nhà   gì ?"
"Ồ,  hiểu ! Chắc chắn là    nhà  mới  một nha  xinh ,  hiểu mà!" Ta nháy mắt tinh nghịch với Thái tử, cố tình  bóng gió.
Thái tử nhịn   nhịn, cuối cùng vẫn  phát tác, chỉ nghiến răng : "A Trúc  ,  đến đây là để tìm tỷ tỷ của ."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Tỷ tỷ của ? Tỷ    với  ? Mấy ngày nay tỷ  tâm thần bất định, nên   đến chùa cầu an ." Ta thuận miệng bịa chuyện.
Thái tử dường như  hài lòng với cái lý do "tâm thần bất định" , đột nhiên nở một nụ  tà mị, : "Vậy thì mong A Trúc   chuyển lời đến Phù Tang tỷ tỷ,  cho nàng  rằng, thứ mà nàng nợ ,  sớm muộn gì cũng sẽ tự tay đến lấy ."
"Thái tử ca ca! Tỷ tỷ nợ  tiền ? Nợ bao nhiêu ? Để  trả  cho tỷ ... Không  chứ, đường đường là Thái tử điện hạ cao quý, nửa đêm còn mò đến nhà  khác đòi nợ ?"
Bóng lưng phong độ rời  của Thái tử, bỗng dưng khựng  một chút.