Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuyển được người và mua xong các loại vật phẩm thiết yếu như cân và túi đóng gói, Kiều Trân Trân nhân lúc buổi tối để xếp dưa hấu rau dưa lên kệ hàng, sắp xếp thỏa đáng thì chờ ngày mai khai trương.
May mắn vận chuyển trái cây rau dưa chỉ cần cô vung tay lên là được, nếu thật sự muốn chuyển từng cái một thì cô đã sớm biến thành Barbie Kim Cương.
Hai ngày đầu khai trương tổ chức nhiều hoạt động tặng, ví dụ như một lần mua mười tệ tặng một quả táo, một lần mua hai mươi tệ tặng hai cân gạo nên làm ăn vẫn rất tốt.
Hơn nữa, hiện tại mở cửa buôn bán ít nên rất nhiều người cũng thích tham gia không khí náo nhiệt đi dạo loanh quanh. Lúc đi dạo thì không khỏi bỏ tiền ra mua,bởi vì đồ trong tiệm Kiều Trân Trân thật sự không tệ, còn được thử miễn phí. Người đã ăn thử thì không thể nhịn được không mua.
Mấy ngày nay Kiều Trân Trân ngoài việc tới hỗ trợ hoạt động, sau đó để cho hai cô gái tự mình làm việc. Hai người trẻ tuổi có sức sống nên rất nhanh đã bắt đầu thích ứng, nhất là ngày đầu tiên khai trương ông chủ còn tặng các cô mỗi người năm cân táo lớn làm phần thưởng khiến hai người làm việc càng hăng hái.
Quả nhiên là ứng với câu nói kia: nếu muốn ngựa chạy nhanh thì trước hết phải cho ngựa ăn đủ cỏ.
Sau đó, việc làm ăn của hai cửa hàng Kiều Trân Trân vẫn không tệ, vì thế lại mời một bà thím hơn bốn mươi tuổi tới hỗ trợ.
Thím họ Chu, chồng và con trai đều là người nhà máy máy móc. Con trai năm nay vừa kết hôn, con dâu cũng có công việc và tạm thời không sinh con, vì thế thím Chu không chịu ngồi yên liền nghĩ ra tìm chút việc vặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-95.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Đồ trong cửa hàng Kiều Trân Trân không chỉ có chất lượng tốt, giá cả còn thực tế, lượng cho cũng đủ. Có người mua mười cân gạo về, dùng cân nhà mình cân lại thì phát hiện có mười cân rưỡi thì rất vui. Không gạt già trẻ, giá cả hợp lý, tất nhiên làm ăn càng ngày càng tốt.
Hôm nay Kiều Trân Trân tới thị sát, cũng chỉ tùy tiện nhìn một chút, Tiểu Giang đi tới nói với cô: “Chị Kiều, anh hai em bảo em tới hỏi một chút, anh ấy có thể mở một quán trước cửa tiệm chúng ta để bán thịt heo hay không.”
Tiểu Giang ấp a ấp úng một câu, có chút ngượng ngùng. Cô ấy đã nghẹn mấy ngày rồi, thật sự là bị anh hai thúc giục không còn cách nào khác mới đánh bạo tới hỏi Kiều Trân Trân.
Ngược lại Kiều Trân Trân rất bội phục anh Giang này vì có thể nghĩ đến chuyện này. Bên cô bán lương thực rau dưa, không phải thiếu một người bán thịt heo sao. Về sau cô tự mình mua thịt ăn cũng tiện, vì thế rất hào phóng liền đồng ý.
Nhưng trong trao đổi thương nghiệp thì anh hai Giang vẫn phải đóng năm đồng phí diện tích cho một góc bán thịt ở cửa hàng lương thực mà Kiều Trân Trân đã vạch cho anh ấy. Như vậy anh ấy sẽ không phải lo dọn tới dọn lui quầy thịt nữa.
Nhưng điều kiện vệ sinh phải được đảm bảo nghiêm ngặt, hơn nữa chất lượng thịt heo cũng phải đảm bảo, không được bán thịt heo bệnh chết, bốc mùi.
Những thứ này, đương nhiên anh hai Giang không phản đối, rất cảm kích với Kiều Trân Trân.
Sau khi sạp thịt heo của anh Giang được dựng lên, việc làm ăn trong tiệm lại khá hơn một chút. Anh Giang cũng là người biết điều nhưng lại ít nói lời nịnh nọt, vì vậy mỗi lần Kiều Trân Trân đặt thịt anh ấy đều chọn cho cô loại tốt nhất.