Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Cẩn nhìn chằm chằm Kiều Trân Trân xinh đẹp động lòng người trước mắt khác hoàn toàn người bạn học bình thường làm thí nghiệm hay nói chuyện cẩn thận.
Bầu không khí vốn đang lãng mạn thì đột nhiên bị một giọng nói cao vút chen ngang: “Ơ, nữ thần của anh, không ngờ lại gặp em ở đây. Anh vui c.h.ế.t mất.”
Kiều Trân Trân còn chưa kịp phản ứng, Tống Cẩn cũng đã kéo cô ra phía sau, sau đó tỏ vẻ thờ ơ nói với người tới: “George, đây là vợ tôi. Đây là Hoa Quốc, xin anh chú ý từ ngữ lúc nói chuyện!”
George như thể mới chú ý tới sự tồn tại của Tống Cẩn. Nhìn tay hai người nắm chặt, nhất thời không biết nói cái gì cho phải, đồng thời trong lòng cảm thấy một tia khổ sở.
Anh nhìn Kiều Trân Trân một cách đáng thương trước khi nói với Tống Cẩn: “Anh Tống, tôi... tôi không có ý gì khác chẳng qua là đột nhiên nhìn thấy... nên hơi mất kiểm soát chút.”
Ở trong nước rất hiếm có người có thân phận và dung mạo như George nên Kiều Trân Trân nhớ rõ anh ta, chỉ là không nghĩ tới oan gia ngõ hẹp gặp phải ở đây, hơn nữa hình như người này còn quen biết Tống Cẩn.
Hơn nữa vẻ mặt và lời nói này của George, cái gì gọi là kìm lòng không đặng chứ, nghe như kiểu anh ta bị bội tình bạc nghĩa vậy. Có trời mới biết Kiều Trân Trân mới gặp anh ta có một lần, còn không được tính là quen biết gì cho cam!
“Em không biết anh ta!” Kiều Trân Trân vừa dứt lời thì nắm lấy tay Tống Cẩn giải thích.
Tống Cẩn đương nhiên là tin tưởng Kiều Trân Trân. Nhưng George nghe vậy cũng rất đau lòng, sau đó kể chuyện bọn họ gặp gỡ lãng mạn ở cửa hàng quốc doanh ra.
Kiều Trân Trân:... Cuộc gặp gỡ lãng mạn c.h.ế.t tiệt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-82.html.]
Kiều Trân Trân không nói gì liếc mắt một cái, anh chàng đẹp trai này trông rất đẹp trai mà không ngờ lại dở hơi, chẳng hiểu cái gì cả.
“George, đây là Hoa quốc khác nước Mỹ của anh. Theo phong tục của chúng tôi thì loại gặp mặt của hai người chỉ tính là có duyên gặp gỡ một lần, còn chưa thể tính là bạn bè. Hơn nữa, Trân Trân là vợ tôi. Tôi không thích thái độ của anh với cô ấy, vì nó làm chúng tôi cảm thấy phiền. Hy vọng anh cẩn thận trong lời nói và việc làm.”
Mặt Tống Cẩn đã đen như than đá, lời nói ra cũng lạnh lùng, nhưng George hoàn toàn không cảm nhận được. Hơn nữa sau khi Tống Cẩn nói xong, anh ta còn cảm thán một câu: “Thì ra cô tên Trân Trân, tên hay thật đấy. Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn làm bạn với cô mà thôi.”
!!!
Tống Cẩn đã không muốn nói nhảm nữa mà kéo Kiều Trân Trân chuẩn bị rời đi, George thấy thế thì định theo sau.
“George, tôi không muốn làm bạn với anh. Tôi đã kết hôn rồi mà Tống Cẩn chính là chồng tôi. Chúng tôi rất yêu nhau, tôi không muốn anh ấy hiểu lầm gì. Tôi không cần người bạn như anh, đừng đi theo chúng tôi nữa.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiều Trân Trân nói không hề nể mặt nữa mà ánh mắt cũng lạnh như băng, George sợ tới mức sững sờ tại chỗ không dám nhúc nhích.
George: Nữ thần thật hung dữ...... Nhưng mà dáng vẻ tức giận cũng thật quyến rũ! Aaaaaaaaa!
Khúc nhạc đệm nhỏ như vậy cũng không ảnh hưởng đến cuộc hẹn của hai vợ chồng. Tống Cẩn cũng biết đây là tình đơn phương của George, nhưng khi đi qua một phòng học không người thì anh vẫn kéo Kiều Trân Trân áp sát cô vào tường và hôn nồng nhiệt kiểu Pháp, thật lâu sau mới lưu luyến không rời tách ra.