Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại - Chương 72

Cập nhật lúc: 2025-04-28 13:30:21
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đồng thời, Kiều Trân Trân cũng càng thêm ngưỡng mộ chỉ số thông minh của Tống Cẩn, bây giờ không có máy tính để bạn tùy ý tra cứu tài liệu, ngay cả tài liệu tham khảo cũng ít ỏi. Trong hoàn cảnh khó khăn như vậy mà Tống Cẩn cầm cuốn sách giáo khoa khó hiểu như thế gần như tự học thành học bá vật lý, chỉ số thông minh này chắc chắn đè bẹp rất nhiều người.

Là người từng tốt nghiệp đại học trọng điểm, nếu Kiều Trân Trân không có chút kiến thức vật lý nào, mà ba định luật nhiệt động lực học lại là nền tảng của vật lý nên cô vẫn có thể hiểu được một số. Nếu là người khác hoàn toàn chưa từng tiếp xúc, cổ kế đầu óc đã rối bời rồi.

Tống Cẩn nhìn Kiều Trân Trân buồn cười, hỏi: “Vậy lúc nãy em hiểu không?”

“Anh làm sao vậy, coi thường em à? Tất nhiên là em hiểu rồi!”

“Ồ? Vậy em nói xem, entropy là gì, sự gia tăng entropy là gì?”

Nhìn vẻ mặt hóng hớt của Tống Cẩn, Kiều Trân Trân thấy cần phải dạy dỗ anh ta một bài, để anh ta đừng ỷ mình thông minh mà coi thường người khác. Giả vờ hắng giọng, Kiều Trân Trân nghiêm túc giải thích:

“Chúng ta có thể hiểu như thế này, entropy là một loại thước đo trạng thái của một số hệ vật chất. Còn sự gia tăng entropy là một quá trình tự phát từ trật tự đến hỗn loạn. Hệ có entropy càng cao thì càng khó mô tả chính xác trạng thái vi mô của nó, vì nó là hỗn loạn. Nói như vậy, không sai chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-72.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói xong, Kiều Trân Trân tặng Tống Cẩn một ánh mắt “khinh thường của kẻ chiến thắng”, rồi không đợi anh trả lời, cô lại nói tiếp:

“Sau đó, chúng ta có thể mở rộng thêm một chút, trong cuộc đời của một người, vì tính tất yếu của sự gia tăng entropy, cơ thể sống, tức là chính chúng ta, liên tục chuyển từ trật tự sang hỗn loạn, cuối cùng không thể đảo ngược được hướng tới sự già đi và cái chết.

Con người muốn sống lâu trăm tuổi, sống lâu hơn, thì phụ thuộc vào khả năng chống lại sự gia tăng entropy của chính mình, tức là khả năng giảm entropy. Nói như vậy, không khó hiểu chứ? Tuy nhiên, đây có thể không phải là vấn đề vật lý, có lẽ nên xếp vào sinh học hoặc y học?”

Nghe Kiều Trân Trân nói thao thao bất tuyệt, Tống Cẩn càng nghe càng chấn động, định nghĩa vốn khó hiểu đã trở nên dễ hiểu sau một hồi kể lại của Kiều Trân Trân. Đạo lý đều là những đạo lý rất đơn giản, nhưng không phải ai cũng có thể nói ra được những lời như vậy.

Rất nhiều bạn học của anh khi mới tiếp xúc với entropy đều chưa định hình được hướng đi, huống hồ Kiều Trân Trân mới chỉ nghe anh đọc một đoạn sách giáo khoa, đã có thể hiểu được như vậy, Tống Cẩn càng thêm tự tin vào chuyện cô thi đại học, thậm chí còn có thể học cùng trường với anh.

Tống Cẩn đã bắt đầu hình dung ra cảnh hai người cùng nhau đọc sách mỗi ngày. Lúc rảnh rỗi còn có thể cùng nhau đi dạo bên hồ nhỏ của trường, hai người có thể cùng nhau trò chuyện về sự hiểu biết, trò chuyện về cuộc sống.

Kiều Trân Trân không biết Tống Cẩn lại kỳ vọng vào cô cao như vậy, thậm chí còn luôn nghĩ đến chuyện cô thi đại học. Nếu biết sớm, cô đã không khoe khoang rồi. Đối với việc tham gia kỳ thi đại học, Kiều Trân Trân thực sự không có chút suy nghĩ nào, thậm chí còn hơi bài xích.

Loading...